Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1267 : Tinh tế 7
Ngày đăng: 21:05 20/05/20
Dịch: Gin
Alvis nói trời sắp tối.
Quả nhiên không bao lâu sau, bầu trời chậm rãi tối đen lại.
Ninh Thư: Cái đệch, đệch, đ…
Những kiến thức về thời tiết ở thế giới khác hoàn toàn không sử dụng được ở Selde này.
Thật khiến lòng người buốt giá.
Ninh Thư cầm gậy đập đập cái chăn phủi bụi, ôm chăn vào nhà.
Không còn mặt trời, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống theo phương trình tuyến tính chọc thẳng xuống đất.
Ninh Thư ôm eo Alvis, dìu cậu nhóc lên trên giường gỗ, sau đó xoa bóp chân hộ cho cậu.
Alvis nói: “Không cần xoa bóp đâu chị, dù chị có bóp có véo cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Không có tác dụng gì, nhưng để giúp máu lưu thông nên vẫn là chuyện cần phải làm.”
Ninh Thư ấn vào huyệt vị trên đùi của Alvis, giá có nắm ngân châm trong tay thì có phải tốt không, có thể châm giúp cho cậu nhóc mấy kim.
Để khơi thông khí huyết.
Nhưng ở đây thì đào đâu ra ngân châm.
Ninh Thư dùng lực lớn ấn vào huyệt vị trên đùi Alvis, hỏi: “Có cảm giác gì không?”
Người bình thường khi bị ấn vào huyệt đạo, sẽ có cảm giác đau nhức, hoặc có cảm giác nhói nhói như bị kim đâm.
Alvis lắc đầu, “Không có cảm giác gì.”
Ninh Thư cũng không sốt ruột, suy cho cùng Alvis cũng đã phải ngồi trên xe lăn một thời gian quá dài, không thể chỉ nhờ mấy lần xoa bóp của cô có thể khỏi ngay được.
Ninh Thư bóp thêm một lúc nữa, mới nằm xuống, dựa gần vào Alvis, “Nằm gần vào chị, chúng ta nằm sát vào nhau mới ấm được.”
Alvis nghe lời nằm sát cạnh Ninh Thư.
Tuy môi trường khắc nghiệt, nhưng bên người có thêm một người có thể dựa dẫm, nương tựa, hỗ trợ lẫn nhau, thật sự khiến con người ta cảm thấy ấm lòng.
Cảm giác một đứa trẻ như Alvis không nên được sinh ra tại tinh cầu Selde.
Ngày nào Ninh Thư và Alvis cũng chỉ ăn một bữa, nên luôn ở trong trạng thái đói khát, nhưng chưa tới mức chết vì đói.
Thấy Alvis nhìn cuốn sách Ninh Thư nhặt về, lại trông thấy vẻ rất nghiêm túc của cậu bé, Ninh Thư hoài nghi Alvis thực sự biết chữ.
Nhìn tranh vẽ có thể nghiêm túc tới vậy sao?
Ninh Thư luôn tay luôn chân, đến bên hồ đi múc nước.
Mực nước đã giảm rất nhiều, bởi nhiệt độ ban ngày trong không khí quá cao, khiến độ ẩm trong không khí giảm mạnh, làm nước dễ dàng bốc hơi.
Hơn nữa từ lúc Ninh Thư tới thế giới này đến giờ, chưa thấy trời đổ mưa lấy một giọt.
Nếu mực nước cứ hạ xuống thế này, không lâu nữa sông này sẽ không còn nước.
Theo lý thuyết, cộng với kinh nghiệm từ mấy thế giới trước của Ninh Thư, trời nóng vào ban ngày, trời lạnh vào buổi tối, không khí nóng lạnh đột ngột sẽ tạo thành hạt nước, trời sẽ mưa thôi.
Nhưng đợi mãi cũng không thấy trời mưa.
Ninh Thư lấy đầy một lu nước, đương nhiên vẫn là nước bẩn đục ngàu.
Ninh Thư thật sự rất sợ sẽ rơi vào tình trạng hết nước uống, vì vậy cô lại ra ngoài tìm thêm mấy lu nước to để về đựng nước.
Ninh Thư đã chán ngấy việc chạy tới chạy lui cầm một cái nồi trong tay để đi múc nước rồi, trực tiếp đi tìm bình, chọn đi chọn lại.
Hai chậu nước trong một chuyến đi.
Sau khi đổ đầy lu nước, Ninh Thư lại dùng than đá lọc nước, đun sôi nước để ngày thường khi nào khát nước lấy ra uống.
Alvis nhìn Ninh Thư tất bật trước sau, hỏi: “Có phải em vô dụng quá không? Chẳng giúp được gì cho chị lại còn phải dựa dẫm vào chị để sống sót qua ngày.”
Ninh Thư không giỏi trả lời vấn đề này, nếu nói không, thì tình huống của Alvis thực sự là lúc nào cũng chỉ chui rúc trong xó nhà.
Còn nếu trả lời có, lại chọc tới vết thương lòng của Alvis, cậu nhóc cũng chẳng biết xử trí sao với đôi chân của mình.
Ngày thường, khi cô trở về nhà, Alvis sẽ thay cô rót sẵn một cốc nước để trên giường, khi cô vừa bước vào nhà có thể ngay lập tức uống nước.
Cậu nhóc có thể sẽ làm được vài việc trong khả năng cho phép.
“Chị à, chị không cần phải miễn cưỡng chối bỏ đâu, em biết em là gánh nặng của chị.” Alvis cúi đầu nói.
Ninh Thư lắc đầu, “Em không phải gánh nặng, mà là chỗ dựa của chị, chúng ta phải giúp đỡ nhau sống sót, cố gắng sống tiếp ở Selde để sau này còn rời khỏi hành tinh này tới hành tinh khác sống.”