Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1270 : Tinh tế 10

Ngày đăng: 21:05 20/05/20


Dịch:Gin



Alvis nhìn Ninh Thư, đôi mắt màu xanh lam phát ra ánh sáng lạnh lẽo.



“Chị muốn vứt bỏ em lại, rồi rời khỏi Selde sao?”



“Sao có thể, làm sao chị có thể bỏ Alvis ở lại được.” Ninh Thư khẳng định nói, “Chị sẽ đưa Alvis đi cùng, hai chị em ta rời khỏi nơi đây, rời khỏi Selde này, còn phải giúp em đứng lên nữa.”



Vẻ mặt Alvis rất kỳ quái, tựa như trào phúng, lại tựa như bi ai, cộng thêm một loại cảm xúc không diễn tả được thành lời, tóm lại cực kỳ phức tạp.



“Chị à, em không có lực tinh thần cường đại, sao có thể đi cùng chị đây?” Alvis nói.



Ninh Thư không chút suy nghĩ nói: “Chị sẽ nghĩ cách.”



Có được một cơ hội từ trên trời ban xuống, toàn bộ cư dân của tinh cầu Selde đều xao động hết lên.



Có thể rời khỏi hành tinh Selde là cám dỗ lớn nhất.



Mặc dù sinh ra ở Selde, nhưng ai ai cũng mong muốn được rời khỏi tinh cầu này, đi tới hành tinh khác sinh sống tới cuối đời.



Chẳng mấy chốc, rất nhiều người đã tới phi thuyền chờ đợi để được kiểm tra lực tinh thần.



Một cây thang lớn được phi thuyền thả xuống, tất cả mọi người như ong vỡ tổ, ùn ùn kéo lên, chen lấn nhau sợ chậm chân mất cơ hội.



Manson qua màn kính trên phi thuyền nhìn xuống, quần áo lam lũ, cơ thể bẩn thỉu, còn có cả những linh hồn dơ bẩn, đáng lẽ nên yên phận sống tại nơi rác rưởi ghê tởm này.



Trên mặt Manson hiện lên nụ cười châm chọc.



“Manson, anh đoán xem sẽ có bao nhiêu người có lực tinh thần đủ tiêu chuẩn trên một hành tinh sai lầm thế này?” Một người đàn ông có thân hình cường tráng bước tới bên cạnh Manson hỏi dò, hắn cúi xuống nhìn chằm chằm vào đám người tinh cầu Selde đang chen chúc bò vào trong phi thuyền.



“Joyce à, tôi đoán cũng chẳng được bao nhiêu đâu, không được bao nhiêu hình như là do tôi đã cường điệu quá rồi, phải nói là rất ít mới đúng.” Manson nói.



“Ngay cả mạng sống cũng không bảo đảm được, vậy thì sao chúng có thể rèn luyện được lực tinh thần chứ.” Manson nhàn nhạt nói, gương mặt toát lên vẻ cao ngạo.



Joyce xoay cổ tay, “Có lẽ những người này chăm chú tìm kiếm đồ ăn trong núi rác, lực tinh thần của họ cũng có thể mạnh thì sao?”




Vi Vi An dậm dậm chân, “Elisa, em về đây.”



Ninh Thư nhìn bóng lưng Vivian, bưng chén vào nhà, đưa chén cho Alvis, hỏi: “Em nói gì với Vivian, để con bé nước mắt nước mũi chảy ròng ròng chạy đi vậy.”



“Không có gì, em chỉ nói với cậu ấy, em sẽ không đi khảo nghiệm lực tinh thần thôi.” Alvis nói.



Ninh Thư cũng tán thành việc Alvis không đi khảo nghiệm lực tinh thần, lỡ chẳng may Alvis thật sự có lực tinh thần đạt chuẩn, lại phải trơ mắt nhìn cậu bị lôi đi, cuối cùng bị tước đoạt lực tinh thần.



“Khi nào thì chị đi khảo nghiệm lực tinh thần?” Alvis nhìn Ninh Thư hỏi.



Ninh Thư ăn đồ trong chén, “Đợi qua một thời gian nữa rồi nói tiếp, giờ có nhiều người đi rồi.”



Hiện giờ người của tinh cầu Selde đều đang ở trong trạng thái phấn khích và không thể bình tĩnh nổi.



Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, số người thất bại tăng lên, mọi người sẽ dần dần bình tĩnh lại.



Ninh Thư nhìn Alvis nói: “Em trai bé bỏng của chị, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi chốn này.”



Alvis cũng không ngẩng đầu lên, “Chỉ cần chị vượt qua khảo nghiệm lực tinh thần, là có thể rời khỏi Selde này.”



Ninh Thư tự dưng cảm thấy Alvis âm dương quái khí, úp úp mở mở chuyện gì đó.



Ninh Thư nhìn Alvis nói: “Em trai à, hay là chúng ta cướp phi thuyền của bọn họ đi.”



“Cái gì?” Alvis khiếp sợ quay đầu lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn Ninh Thư.



“Chị đang nói cái gì vậy, chị cảm thấy việc này có khả năng không?” Alvis thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt lại.



“Người của tinh cầu Selde nhiều như vậy, chẳng lẽ chúng ta lại không đánh bại được bọn người đó?” Ninh Thư nói, kiến nhiều còn cắn chết được cả voi đấy bé con ạ.



Alvis lắc đầu, “Sức mạnh công nghệ đôi khi không thể đo đếm được đâu chị ạ.”



“Người của Selde nhiều, nhưng với sức mạnh tiên tiến của đám người đó,... chuyện này không phải chỉ cần nhiều người là có thể giải quyết được.” Alvis nói.