Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1273 : Tinh tế 13

Ngày đăng: 21:05 20/05/20


Dịch: Gin



Cuộc khảo nghiệm vẫn còn đang tiếp tục, một nhân viên công tác mang Ninh Thư đến một điểm kiểm tra khác.



Ninh Thư nhìn khắp nơi, ghi nhớ lại những chỗ đặc thù cô đã đi qua.



“Nhìn cái gì đấy?” Nhân viên công tác nhìn tới Ninh Thư đang láo liên nhìn khắp nơi, không vui nói.



Ninh Thư lập tức thu hồi ánh mắt lại, đôi tay câu nệ túm lấy vạt áo vân vê, “Tôi, tôi chưa từng nhìn qua mấy thứ này.”



Nhân viên công tác nghe Ninh Thư nói vậy, trên mặt hiện lên vẻ tự hào lại khinh thường, “Đừng nhìn bậy, nếu mạo phạm tới cơ giáp sư cao quý, ngươi sẽ phải chết rất khó coi đấy.”



“Tôi, tôi biết rồi…” Giọng Ninh Thư run run, cứ như kiểu rất sợ.



Nhân viên công tác dẫn Ninh Thư tới một phòng thí nghiệm, bên trong có các dụng cụ khảo nghiệm, có cả lớn cả nhỏ, vô số kích thước.



“Dùng ý niệm nâng quả cầu này lên.” Nhân viên công tác thả một viên đá tròn cỡ trái bóng bàn lên mặt bàn.



Ninh Thư dùng tay cầm lấy, rất nặng.



Ninh Thư mê mang hỏi: “Tôi nên làm như thế nào?”



Nhân viên công tác nói: “Ngươi phải dùng lực tinh thần lực của mình, để khiến cho quả bóng này đứng yên trong không trung.”



Ninh Thư: →_→



Lơ lửng?



“Nếu không thể khiển nó bay lên được, ít nhất ngươi cũng phải dùng lực tinh thần đẩy viên đá này đi một đoạn.” Nhân viên công tác nói.



Ninh Thư chết lặng, “Không được đâu.”



Nhân viên công tác này cũng không phải người có lực tinh thần cường đại, cũng không biết thao tác cụ thể, chỉ nói qua loa mấy câu, khiến Ninh Thư thộn mặt.



Sắc mặt nhân viên công tác cực kỳ u ám, nếu không phải đứa nhóc này có lực tinh thần tiếp cận cấp S, còn lâu hắn ta mới nói chuyện với loại tiện dân này.




Nhìn ngó khắp nơi.



“Thưa cô, nơi này không phải là chỗ cô nên tới, xin cô rời khỏi đây.”



Ninh Thư vừa đặt chân lên tầng, một robot mặc tuxedo đứng ra ngăn cản Ninh Thư, lạnh nhạt nói.



Ninh Thư không còn cách nào, chỉ có thể quay đầu lại, giờ chưa phải là lúc nên rút dây động rừng.



Ninh Thư ngoan ngoãn đi xuống tầng, phỏng đoán, tầng trên có lẽ là chỗ khá quan trọng.



Phi thuyền cực kỳ lớn, Ninh Thư ngạc nhiên đi dạo khắp nơi, nhớ kỹ một ít dấu hiệu, ngẫu nhiên gặp được một vài con robot, đám robot này hoặc làm lơ Ninh Thư, hoặc sẽ xua đuổi cô.



Ninh Thư xoay người rời đi, cũng không lưu luyến, chờ thêm một thời gian nữa, Ninh Thư lại tính toán đi tới tầng trên xem thử, không biết robot kia còn canh giữ ở chỗ đấy không hay còn canh giữ ở nơi nào.



“Thưa cô, nơi này không phải là chỗ cô nên tới, xin cô rời khỏi đây.” Robot lặp lại lời nói lúc trước.



Ninh Thư:…



Xem ra con robot này cố thủ tại chỗ này.



Ninh Thư chỉ có thể rời đi, đi loanh quanh khắp nơi, có đôi khi còn mở cửa phòng nhìn ngó.



Cô không lo lắng gì về việc đám người trên phi thuyền sẽ không thấy cô, suy cho cùng ở trên phi thuyền này, về cơ bản mọi người đều bị nhìn thấu.



Bị theo dõi.



Rất nhanh, có một robot lại đây, đối diện với Ninh Thư nói: “Thưa cô, mời cô đi về phòng kiểm tra, xin cô đi cùng tôi.” Robot dẫn đường đi phía trước.



Nhất cử nhất động của robot này đều giống với con người, công nghệ phát triển đến mức tận cùng, có phải cũng đã có thể phá núi lấp biển, chế tạo được ra sinh mệnh.



Lại nói tiếp 2333 cũng là một loại công nghệ có sinh mệnh.



Ninh Thư đi theo người máy về tới căn phòng kiểm tra lúc trước, robot khom lưng, đặt tay lên ngực, “Chủ nhân tôn quý, người đã được đưa tới.”