Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1291 : Tinh tế 31

Ngày đăng: 22:18 27/06/20


Dịch: Gin



***



Alvis tìm được một tinh cầu, trên tinh cầu có rừng, có nước, có không khí.



Trải qua rà quét kiểm tra đo lường của phi thuyền, tinh cầu thích hợp sinh hoạt, thổ nhưỡng thích hợp gieo trồng.



Alvis lựa chọn tinh cầu này.



Ninh Thư nghe thấy gieo trồng, cả người đều cảm thấy không khỏe, phải làm ruộng?



Rõ ràng cô muốn trở thành cơ giáp sư cơ mà.



Người khác làm ruộng có thể trở thành tướng quân, thế tử, Vương gia, tới cô sao lại phải trồng trọt thường thường thế này.



Alvis chậm rãi hạ cánh phi thuyền.



Tinh cầu này không có dấu vết của khoa học công nghệ, hết thảy đều ở thời kỳ nguyên thủy, thảm thực vật rậm rạp.



Alvis đẩy xe lăn ra khỏi phi thuyền, nhìn chung quanh, “Về sau, nơi này cính là chỗ chúng ta sinh sống.”



“Kỳ thật, năng lượng của phi thuyền cũng không còn nhiều, muốn tìm kiếm tinh cầu khác, có lẽ hơi khó.”



“Tớ thấy nơi này rất tốt.” Vivian nói, những người khác cũng gật đầu.



Ít nhất là có được nguồn nước dồi dào, người ở tinh cầu Selde, có tiêu chuẩn rất thấp, chỉ cần có nước, có đồ để ăn là được.



“Nơi này so với Omega tốt hơn nhiều.” March nói, ở chỗ này thoải mái hơn so với Omega.



“Vậy được, chúng ta sẽ định cư tại tinh cầu này, trên phi thuyền có hạt giống.” Alvis nói, “Còn có mấy công cụ linh tính như dao, cưa,...”



Xem ra Alvis đã sớm lên kế hoạch.



Ninh Thư nhìn Alvis nói: “Nơi này không có cách nào chế tạo phi thuyền và cơ giáp sao, sự nghiệp và công việc cả đời của em đấy.”



“Đời trước em đã cống hiến hết mình tới cuối đời, đời này cứ sống thế này đi.” Alvis nói, “Hơn nữa em phát hiện chị có vấn đề, ở cạnh chị, thể nào cũng xảy ra chuyện.”



Ninh Thư nở nụ cười, lộ cả hàm răng, đôi mắt xanh thẳm của Alvis lóe lên, cũng nở cụ cười với Ninh Thư.



Ninh Thư hít sâu một hơi, không khí thực tươi mát.



“Giờ chúng ta xây nhà thôi.” Ninh Thư khiêng rìu đi đốn cây.



Ai ai cũng bận rộn, Alvis ngồi trên xe lăn đọc sách.





Mỗi ngày nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn sinh hoạt, hơn nữa lại bị nhìn trộm.



Thời gian dài, đám thổ dân biết đám người Ninh Thư sẽ không làm hại bọn họ, lá gan bắt đầu lớn, đồng thời tò mò đám người Ninh Thư đang làm cái gì?



Có vài người động tâm tư, muốn chiếm đoạt đồ vật.



Alvis cầm súng, bắn sang bên cạnh đám người nọ một phát, một cái cây to đùng bị chẻ làm hai, ngã oạch xuống đất.



Tức khắc khiến đám thổ dân sợ đái ra quần, chỉ dám nhìn từ xa.



Ninh Thư và một đám người gieo hạt giống xuống đất, bởi vì thu hoạch không có kinh nghiệm, nên bọn họ ăn rất tiết kiệm, ngày thường đều tìm quả dại, nếu có dã thú, sẽ đốt lửa xua đuổi.



Alvis ngẫu nhiên tạo thêm một ít công cụ đơn giản trong phòng thí nghiệm của phi thuyền.



Người có thể chế tạo phi thuyền, cũng dễ dàng làm được mấy công cụ đơn giản khác.



Mà Tiểu Thảo bây giờ tự dưng mọc thêm một cái đuôi, chính là đứa nhỏ đoạt dịch dinh dưỡng của cô nhóc.



Đứa nhỏ này lấy lòng Tiểu Thảo, lần nào Tiểu Thảo đuổi cũng không đi, thường xuyên tặng cho Tiểu Thảo dã quả dã trứng thậm chí là hoa dại gì đó.



Tiểu Thảo nhận thì có nhận, nhưng vẫn phớt lờ đứa nhỏ như cũ.



Cơ bản, mỗi ngày Tiểu Thảo về nhà, trong tay đều cầm cái gì đó.



Ninh Thư nói: “Nhóc cũng đáp tặng lại gì đó đi, đứa bé có lẽ cũng do người lớn chỉ thị.”



“Ta đưa cho nó cái gì bây giờ?” Tiểu Thảo nói, “Lần trước nó uống trộm dịch dinh dưỡng của ta, ta còn chưa tính sổ với nó đâu.”



“Quỷ hẹp hòi, tốt xấu gì nhóc cũng đã sống mấy trăm tuổi, so đo với đứa nhỏ ấy làm gì.”



“Ta cũng là trẻ con mà.”



“Mấy trăm tuổi vẫn là trẻ nhỏ?”



“Giờ ta cao hơn trước hẳn một phân.”



“A, sau khi ta đi rồi, sao nhóc lại không phát triển cao lên tí nào nhỉ, không phải trong hồ Bích Ba có rất nhiều linh khí sao, nhóc không hấp thu được gì sao?” Ninh Thư hỏi.



Dưới hồ Bích Ba có một linh mạch, linh khí cực đầy đủ.



“Có hấp thụ, nhưng người không lớn lên được.” Tiểu Thảo buồn bực nói.



“Chắc lâm vào bình cảnh, kể từ sau lôi kiếp lần ấy, vẫn chưa độ kiếp thêm lần nào?”



“Còn phải độ kiếp?” Tiểu Thảo hỏi ngược lại.



“Ừm, chắc do vậy rồi.” Ninh Thư không xác định nói, “Con người tu luyện cũng có nhiều loại kiếp nạn, có lẽ nhóc cũng phải trải qua giống vậy.”



“Ồ.” Tiểu Thảo cái hiểu cái không đáp lời.



Ngày hôm sau, Tiểu Thảo cho đứa nhỏ kia một cái buộc tóc.