Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1299 : Đích nữ trọng sinh 6

Ngày đăng: 08:23 18/07/20


Dịch: BunnyCrusher



Lư Ngọc Tĩnh đánh giá phòng của Ninh Thư, cực kỳ hâm mộ nói: “Phòng của tỷ đẹp thật đấy.”



Ninh Thư thật sự không cảm thấy đẹp đẽ gì cho cam, tất cả đều nằm trong phạm vi quy củ, phòng của Lư Minh Huyên và Lư Quân Ninh mới được coi là đẹp kìa.



Chắc có lẽ Lư Ngọc Tĩnh chưa bao giờ được phép đặt chân vào phòng bọn họ.



Ninh Thư và Lư Ngọc Tĩnh ngồi xuống bàn tròn, trong tay Ninh Thư cầm đồ thêu, còn trong tay Lư Ngọc Tĩnh cầm nữ giới.



Lý do Lư Ngọc Tĩnh không chép nữ giới được là vì có mấy chữ nàng ta không biết rõ.



Lư Ngọc Tĩnh khoảng tầm mười tuổi, vài chữ khó chắc sẽ không nhận biết nổi, đã vậy tiến độ dạy học của Liễu tiên sinh còn dựa theo kiến thức của Lư Minh Huyên.



Những người này đều bồi Thái tử đọc sách, sẽ không dạy từng chữ một, càng không cần để ý đến người như Lư Ngọc Tĩnh.



Ninh Thư bắt đầu giảng cho Lư Ngọc Tĩnh ý nghĩa của từng chữ.



Lư Ngọc Tĩnh chỉ cho Ninh Thư nên hạ kim như thế nào, nên thêu ra sao.



Ninh Thư kinh ngạc hỏi: “Sao muội biết nhiều thế?”



Lư Ngọc Tĩnh ngại ngùng đỏ mặt, lí nhí nói: “Ta học cùng bà vú.”



Ngày thường Lư Ngọc Tĩnh không có chuyện gì làm, cảm giác tồn tại lại rất thấp, tính tình an tĩnh nội liễm.



Tự nhiên sẽ ký thác lên nữ hồng, không có việc gì thì ngồi thêu thùa các thứ, có đôi khi làm ra được đồ thêu tốt còn có thể để người mang ra phủ bán lấy chút tiền.



Ninh Thư gật đầu, thấy chưa, cho nên mới nói, sở hữu một kỹ năng có thể nuôi sống bản thân quan trọng tới cỡ nào.



Lư Ngọc Tĩnh nhỏ như vậy đã có thể kiếm tiền.



Đừng nhìn Lư gia nhà cao cửa rộng, thật chất Lư gia không thể bận tâm đến từng cá nhân một.



Càng là những chỗ thế này, cấp bậc lại càng nghiêm ngặt.



Có đôi khi, Lư Ngọc Tĩnh bị xem nhẹ tới mức chẳng khác gì không khí.



Lần này Vân di nương chấp thuận để Lư Nguyệt Vân và Lư Ngọc Tĩnh được học với Liễu tiên sinh, đoán chừng là để lá xanh tô điểm vẻ đẹp cho hoa hồng.



“Tam tỷ tỷ, tỷ đừng nói việc ta bán đồ thêu ra ngoài cho phu nhân biết.” Sắc mặt Lư Ngọc Tĩnh trắng bệch.



“Không đâu.”



Dưới sự chỉ dẫn của Lư Ngọc Tĩnh, Ninh Thư đã nắm được chút kỹ xảo, tuy vẫn chưa thêu được tốt, nhưng so với mớ bùi nhùi trước đó là đã tốt lắm rồi.



Thật sự không muốn bị ăn thước nữa đâu.



Có qua có lại, chỗ nào Lư Ngọc Tĩnh không hiểu, Ninh Thư cũng sẽ tận tâm giảng giải cho Lư Ngọc Tĩnh.





Bên người Lư Quân Ninh có ám vệ võ công cao cường đi theo, đến lúc đó ám vệ kéo cô qua gánh trách nhiệm, như thế mới thực sự là oan uổng.



Tu luyện tới nửa đêm, bỗng Ninh Thư nghe được chủ viện bên kia có động tĩnh, tiếng bước chân tới lui dồn dập.



Nửa đêm nửa hôm, còn xảy ra chuyện gì?



Chờ đến sáng ngày hôm sau, Ninh Thư kêu Nguyên Hương đi hỏi thăm xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì.



Chủ viện bên kia, người gặp chuyện không phải Vân di nương thì cũng là Lư Minh Huyên.



Trong lòng Ninh Thư có dự cảm Lư Quân Ninh đã ra tay.



Nguyên Hương đi một lúc, quay về lắc đầu, “Tiểu thư, nô tỳ không nghe ngóng được chuyện gì, người bên chủ viện kia giữ kín như bưng, nô tỳ lại không dám hỏi rõ.”



Ninh Thư gật đầu hài lòng, “Ngươi làm rất đúng.”



Ninh Thư thu thập thỏa đáng, đi tới học đường, vị trí Lư Minh Huyên ngồi trống không, xem ra đêm qua Lư Minh Huyên gặp chuyện rồi.



Ninh Thư theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía Lư Quân Ninh, nét mặt Lư Quân Ninh lạnh te, thấy Ninh Thư nhìn mình, chỉ nhàn nhạt nói: “Tam muội muội, trên mặt ta có hoa sao?”



Ninh Thư nói: “Nhị tỷ tỷ, trâm cài của tỷ thật xinh đẹp, muội muội xem



tới ngây cả người.”



Lư Quân Ninh hỏi: “Muội muốn sao?”



Ninh Thư vẫy vẫy tay, “Không cần, không cần,…”



Trong tủ quần áo của Ninh Thư không có một bộ nào xứng đôi với cây trâm trên đầu Lư Quân Ninh.



Đích nữ và thứ nữ, khác nhau như trời với đất.



Vì Lư Minh Huyên không tới, Liễu tiên sinh chỉ tùy tiện giảng dạy vài câu rồi rời đi.



Ngay cả bài tập về nhà cũng không kiểm tra.



Trong lòng Ninh Thư cực kỳ mất mát, lúc người ta nghiêm túc hoàn thành thì lại không kiểm tra, mà cứ tới lúc làm không tốt hoặc không thèm làm, mới cố tình đi kiểm tra!



Liễn tiên sinh vừa rời đi, Lư Quân Ninh cũng bỏ đi luôn, quả nhiên là cao quý lãnh diễm vô song.



Trong phòng chỉ còn lại Ninh Thư và Lư Ngọc Tĩnh.



Lư Ngọc Tĩnh nhỏ giọng hỏi Ninh Thư: “Tam tỷ tỷ, tỷ đoán xem Đại tỷ tỷ gặp chuyện gì vậy?”



Ninh Thư lắc đầu, “Không biết.”



Chủ viện bên kia không lộ ra một chút tin tức, các nàng cũng không biết.



Đoán chừng cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.



Ninh Thư ra khỏi học đường, định quay về sân viện, Nguyên Hương chạy tới nói với Ninh Thư: “Tiểu thư, nghe nói đại tiểu thư đã xảy ra chuyện.”



Đương nhiên cô biết Lư Minh Huyên đã xảy ra chuyện.



“Có biết được xảy ra chuyện gì không?” Ninh Thư hỏi.