Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 130 :
Ngày đăng: 06:44 30/04/20
Edit: Akito
Lạc Quân Diễm gắt gao cau mày, “Chưa từng có người đối xử với bổn vương như vậy, nữ nhân, ngươi thành công chọc ta phát bực rồi.”
Lúc Lạc Quân Diễm nói chuyện, trong miệng mang theo một cỗ mùi vị bánh bao nhân rau hẹ, Ninh Thư và Nguyệt Lan đồng thời lui về phía sau một bước, tránh xa hắn.
“Vậy ngươi muốn thế nào đây, chẳng lẽ còn muốn tiểu nữ tử lấy thân báo đáp.” Ninh Thư liền lôi kéo Nguyệt Lan rời đi.
Lạc Quân Diễm nhìn theo bóng lưng của hai nữ nhân, lẩm bẩm nói: “Thú vị, thú vị.” Hắn là Nhiếp chính vương, nữ tử nhìn thấy hắn, đều không phải luôn nhào vào trong ngực hắn, nhưng nữ nhân này lại có loại thái độ này.
Nghiện lại còn ngại, ha ha…
Nguyệt Lan ăn bánh bao, thấy sắc mặt Ninh Thư không được tốt, nói: “Tiểu thư, vừa rồi người kia thật sự là người tốt, còn thay chúng ta giải vây.”
Người tốt?! Trong lòng Ninh Thư cười nhạo một tiếng, nói: “Ăn bánh bao của ngươi.”
Lạc Quân Diễm quả thực không thể tính là người tốt lành gì, trong cốt truyện khi gặp được Mộc Yên La ở phủ Thừa Tướng, kinh ngạc giật mình, liền yêu cầu Mộc Yên La với Tư Đồ Kình Vũ.
Lúc đó Mộc Yên La đã cùng Tư Đồ Kình Vũ có phu thê chi thực*, thời điểm bị đưa cho Lạc Quân Diễm đã mang thai, nhưng đến tháng rất ít, nên Mộc Yên La cũng không có phát hiện ra.
*Phu thê chi thực: quan hệ giữa vợ chồng
Mỹ nhân tới tay, lúc ấy liền muốn nhấm nháp, Lạc Quân Diễm căn bản mặc kệ Mộc Yên La lúc đó tâm như tro tàn, thống khổ khi bị người mình yêu phản bội, trực tiếp thượng Mộc Yên La, kết quả phát hiện Mộc Yên La không còn là xử nữ, lập tức trở mặt vô tình, đối với Mộc Yên La hết sức vũ nhục, thậm chí còn dùng roi quất Mộc Yên La.
Đối với Lạc Quân Diễm mà nói, hắn là Vương gia dưới một người trên vạn người, thân phận tôn quý, nữ nhân được hắn sủng hạnh nhiều vô số kể, kết quả danh hiệu cuồng ma phá yêu lại kết thúc ở trên người Mộc Yên La, quả thực chính là một loại sỉ nhục.
“Đúng vậy, mù mắt chó các ngươi.” Nguyệt Lan lập tức hát đệm.
Bị Ninh Thư rống lên như vậy, trong lúc nhất thời thị vệ không dám tiến lên bắt lấy Ninh Thư, nhìn về phía Tư Đồ Kình Vũ.
Tư Đồ Kình Vũ chứng kiến bộ dạng kiêu ngạo ương ngạnh của Ninh Thư, trong ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, ngữ khí tựa trào tựa phúng còn mang theo một loại khiêu khích, “Lần diễn xuất này của Mộc tiểu thư có phải hay không muốn cùng bổn tướng cưỡi chung một ngựa?” Tư Đồ Kình Vũ một bên nói một bên vươn tay ra, mời Ninh Thư lên ngựa của mình.
Đầu óc Ninh Thư có vũng hố mới có thể cùng tên này cưỡi chung một ngựa.
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Bổn tiểu thư tự mình đi.”
“Ha ha ha…” Tư Đồ Kình Vũ đạm mạc cười, “Một khi đã như vậy, hay là ngươi liền chạy theo đội ngũ đi, không phải ngươi bỏ chạy rất nhanh sao, nếu như không đuổi kịp đội ngũ?” Tư Đồ Kình Vũ chỉ vào Nguyệt Lan, “Nha đầu bên cạnh ngươi này liền phải trở thành quân kỹ.”
“Tiểu thư.” Thanh âm Nguyệt Lan run rẩy, ứa nước mắt sắp khóc nhìn Ninh Thư, Ninh Thư lập tức nói: “Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi có thể đuổi kịp đội ngũ, không có chuyện gì đâu.”
“Ngươi tới đây, để bổn tướng cột vào.” Tư Đồ Kình Vũ hướng Ninh Thư cười cười, lộ ra hàm răng trắng lạnh lẽo, “Bổn tướng tự mình nắm đi.”
Ninh Thư: …
Cái tật xấu gì.
Một tên thị vệ lấy ra dây thừng, nhanh chóng cột vào trên cổ tay Ninh Thư, buộc thật chặt chẽ, đánh một nút thắt, sau đó đem đầu dây thừng còn lại đưa cho Tư Đồ Kình Vũ.
“Ngươi liền chạy theo đằng sau bổn tướng, nếu như chạy không nhanh, bổn tướng chỉ có thể kéo lê ngươi đi, vậy thì đáng tiếc cho một thân da thịt mảnh bạch như sứ của ngươi rồi.” Tư Đồ Kình Vũ nhàn nhạt nói, giống như đang bảo thời tiết hôm nay không được tốt lắm vậy.