Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1313 : Đích nữ trọng sinh 20

Ngày đăng: 21:45 07/03/21


Dịch: Lạc Đinh Đang



Loại chuyện này Ninh Thư không tiện nhúng tay vào, đậu mùa chịu qua được thì sống, không chịu được...



"Tiểu thư, sắp tới là ngày thành thân của Đại tiểu thư, nếu bệnh tình của Ngũ thiếu gia không đỡ hơn, chuyện thành thân của Đại tiểu thư cũng không ổn." Nguyên Hương thở dài một hơi như mấy ông già.



"Đúng vậy, hôn kỳ của Đại tỷ tỷ sắp tới." Ninh Thư suy tư nói.



Nếu đệ đệ mình ở trong trạng thái như vậy, chỉ sợ không thể lấy chồng ngay được.



Ninh Thư:...



Nhức cả trứng mà.



Lúc nửa đêm, Ninh Thư tới ngoài viện Lư Tĩnh Huy, leo tường đi vào, nhảy lên nóc nhà, nhìn xem tình trạng Lư Tĩnh Huy ra sao.



Lật một mảnh ngói, Ninh Thư nhìn thấy Lư Tĩnh Huy nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, hô hấp khó khăn.



Trên mặt đều là bệnh thuỷ đậu.



Chỉ xem khí sắc này Ninh Thư đã cảm thấy Lư Tĩnh Huy sẽ không chịu nổi.



Trên người con chó nhiều vi khuẩn như thế, hơn nữa còn có cả bệnh đậu mùa, Lư Tĩnh Huy chỉ là trẻ con, đề kháng kém.



Vân di nương canh giữ bên giường, không ngừng gạt lệ.



Ninh Thư rời khỏi viện, về lại phòng mình.



Cô mở hộp trang điểm của mình ra, bên trong có một vài đồ trang sức và bạc, đây đều là của cải cả nhà của cô đấy.



Ninh Thư nghĩ nghĩ rồi giấu hộp đi, sau đó ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.



Cuối cùng Lư Tĩnh Huy không vượt qua được, mấy ngày sau qua đời.



Vì tuổi còn nhỏ nên Lư Tĩnh Huy coi như chết yểu, ngay cả tang lễ cũng không có.



Lúc đặt Lư Tĩnh Huy vào quan tài hạ táng, tấm lưng rộng của Lư Viễn Phàm còng xuống, Vân di nương khóc đến váng lên.



Giờ Lư gia ngay cả nam tự cũng không có, Đại nữ nhi sắp thành thân mà Lư gia không có một nam tử kế thừa gia nghiệp.



Lư Viễn Phàm cắn chặt răng, da mặt cũng run lên.



Ninh Thư nhìn về phía Lư Quân Ninh, sắc mặt Lư Quân Ninh vẫn lạnh nhạt như thế.



Sau khi Lư Tĩnh Huy hạ táng, Lư Viễn Phàm bệnh một trận, vài ngày cũng không vào triều.



Dù sao bầu không khí ở Lư gia cực kỳ quái dị.





Trên đầu Vân di nương đã có tóc trắng, mỗi lần nhìn thấy Lư Quân Ninh đều là dạng ánh mắt độc địa khiến người ta cực kỳ sợ hãi.



Ninh Thư cảm thấy Vân di nương tính đồng quy vu tận với Lư Quân Ninh.



Sau tang lễ Lư Tĩnh Huy là hôn sự của Lư Minh Huyên, trong nhà dần giăng đèn lồng đỏ.



Sau tang lễ lại phải tổ chức hôn sự hân hoan.



Nhưng cũng không làm quá hoành tráng.



Lư Minh Huyên bị đưa lên kiệu hoa.



Nhìn thấy Lê Ngọc cưỡi ngựa lớn tới đón Lư Minh Huyên, trong lòng Ninh Thư thở phào một hơi.



Trong tiếng pháo nổ, Lư Minh Huyên lên kiệu hoa, kiệu hoa đi về phía Hầu phủ.



Cuối cùng cô không phải gả cho Lê Ngọc.



Ninh Thư duỗi cái lưng mệt mỏi, sống ở cái mảnh đất bé bằng bàn tay này thật mệt mà, quá mệt.



Thiếu đi một người, Lư phủ thanh tĩnh hơn nhiều.



Lư Minh Huyên gả cho Lê Ngọc, vốn ba ngày sau lại mặt nhưng lại không thấy bóng dáng.



"Lư Quân Ninh, ta muốn giết ngươi, ngươi chết không yên lành." Lư Minh Huyên gào thét trong viện.



Ngay sau đó, một nữ nhân vọt ra, trên người nữ nhân này khoác áo cưới nhưng quần áo nhăn nhúm, bên trên dính tro bụi.



Tóc cũng lộn xộn, giờ đang hung ác nhìn Lư Quân Ninh.





Từ miệng Lư Minh Huyên mà thấy, dường như là Lư Ngọc Tĩnh nguyện ý.



Ninh Thư không nhịn được nhắm mắt lại, cô không biết nên nói gì bây giờ.



Lư Ngọc Tĩnh à, vì tranh một phần vinh hoa phú quý, tuổi nhỏ như thế đã gả đi.



Không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển thế này.



Ninh Thư đưa mắt nhìn Lư Quân Ninh, vẻ mặt nàng ta lạnh nhạt, đứng một chỗ với Thẩm Diệc Thần nhìn như thần tiên quyến lữ.



Lư Minh Huyên không thể gả cho Lê Ngọc có thể khiến toàn bộ Lư gia đặt vào chậu than, hơn nữa còn dính lên đầu.



Chuyện gả thay này, kiểu gì Hầu phủ cũng muốn tìm Lư gia nói chuyện.



Chỉ sợ không thành thông gia còn kéo thêm cừu nhân.



Quả nhiên Lư Minh Huyên tính toán không nương tay chút nào.



"Lão gia, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta, Minh Huyên, Minh Huyên nên làm gì bây giờ?" Vân di nương khóc lóc cầu khẩn Lư Viễn Phàm.



Nữ nhi bị thay thế, nữ nhi của bà nên làm gì bây giờ.



Nhi tử chết rồi, nữ nhi bị người khác gả thay, sắc mặt Vân di nương trắng bệch, dập đầu với Lư Viễn Phàm, "Lão gia, van cầu ngài hãy cứu nữ nhi của chúng ta đi."



Lư Viễn Phàm vuốt ngực, thở hổn hển, nhìn về phía Lư Quân Ninh: "Chuyện này, ngươi phải cho ta một lời giải thích, ngươi bảo ta nói thế nào với Hầu phủ đây?"



Lư Quân Ninh trấn định tự nhiên nói: "Chuyện này nữ nhi cũng không rõ tình hình nhưng theo ta được biết, Đại tỷ tỷ vẫn luôn không muốn gả cho Lê Ngọc nên mới tự biên tự diễn tuồng vui này."



"Vừa có thể thoát khỏi việc gả cho Lê Ngọc, lại có thể đổ chuyện này lên người nữ nhi."



Lư Minh Huyên phát điên gào ầm lên: "Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi, là ngươi làm."



Lư Quân Ninh khinh khỉnh nhìn Lư Minh Huyên, nói: "Từ ngày thành thân tới giờ đã ba ngày, ngươi không ăn không uống, sao giờ vẫn sống vậy?"



"Còn có sức la hét với ta nữa?"



"Đó là vì có người mang đồ ăn tới cho ta." Lư Minh Huyên đáp.



"Còn có người mang cho ngươi đồ ăn nữa à, rõ ràng tự ngươi trốn đi nếu không đã có rất nhiều cơ hội kêu cứu, sao giờ ngươi mới ra ngoài." Lư Quân Ninh khó hiểu.



Lư Minh Huyên cố gắng giải thích, "Đó là bọn họ không cho ta cơ hội, lúc ăn trực tiếp bóp miệng ta nhét vào."



"Vậy sao giờ ngươi chạy được ra?"



"Là những nha hoàn kia thả ta."



Lư Minh Huyên càng tô càng đen, nói nhiều sai nhều.



Ninh Thư cảm thấy Lư Minh Huyên nói thật, bởi vì Lư Minh Huyên chỉ có thể gả cho Lê Ngọc, nếu chặt luôn con đường Lê Ngọc này, nửa đời sau của nàng ta vô cùng đáng quan ngại.



"Phụ thân, ngài đã nghe chưa, rõ ràng là Đại tỷ tỷ không muốn gả cho Lê Ngọc nên mới có chuyện hôm nay." Lư Quân Ninh nói với Lư Viễn Phàm.



Lông ngực Lư Viễn Phàm phập phồng, đi đến trước mặt Lư Minh Huyên, âm tàn nhìn chằm chằm Lư Minh Huyên.