Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1347 : Ám ảnh cực đoan 18
Ngày đăng: 21:46 07/03/21
Dịch: Moringa
Vẻ mặt giáo sư Ngải đầy sự mỏi mệt, dù kết cục câu chuyện này có là thế nào chăng nữa, đều là sự bê bối.
Học sinh của mình bắt cóc vợ mình, quả thực khiến ông không cách nào ngẩng mặt lên trong trường học.
Ông phải đối mặt với việc xử phạt trong chuyện này.
Ninh thư nhìn giáo sư Ngải, nói: “Ba à, lúc trước con lái xe của nhà, dây phanh xe bị đứt, thợ sửa xe nói là do dây phanh bị mòn quá mức.”
“Nhưng cơ bản nhà mình hầu như không dùng xe, sao lại khiến phanh bị mòn tới mức đứt được.”
“Chiếc xe đấy, ngoại trừ ba ra thì chỉ có Trình Phi từng lái thôi.” Ninh thư nói.
Giáo sư Ngải nheo mắt, “Cho nên chuyện này, con cảm thấy là Trình Phi làm?”
Ninh thư lắc đầu, “Không có chứng cứ cụ thể nói gì cũng vô ích, con chỉ nghĩ là, trong một thời gian ngắn mà nhà chúng ta xảy ra lắm việc như vậy, thực sự có chút kỳ quặc.”
“Từ lúc con bắt đầu nói muốn ly hôn.” Ninh thư buông tay, “Đây là sự hoài nghi hợp lý.”
“Vậy thì giả thiết đặt ra là Trình Phi không muốn cùng con ly hôn, cho nên mới làm ra chuyện như vậy?” Thần sắc giáo sư Ngải đầy sự nghi hoặc, “Thế nhưng, mẹ con ưng ý Trình Phi như vậy, phản đối kịch liệt việc hai đứa ly hôn, vì sao còn muốn làm hại mẹ con?”
Vạn nhất người ta căn bản muốn giết cả nhà mình thì sao.
Lúc ấy thì bàn gì đến chuyện cảm tình.
“Mọi việc không có chứng cứ không cần dễ dàng kết luận, chuyện này phải xem cảnh sát điều tra đã.” Giáo sư Ngải không ngờ chuyện sẽ đến mức này.
Chuyện vốn do học sinh gây ra, cuối cùng vòng đi vòng lại, lại trở về hoài nghi người trong nhà.
Ninh thư gật đầu, vuốt túi của mình.
Mấy thứ trong này tốt nhất tạm thời vẫn chưa cần lấy ra.
Ninh thư cảm giác Trình Phi cũng không phải dễ đối phó như vậy.
Át chủ bài lấy ra quá sớm dễ bị lật xuồng, ít nhất cũng phải lưu lại vài thứ để đề phòng.
Ninh thư lên xe, trong lòng ngẫm lại tư liệu của Trình Phi.
Trong ký ức của nguyên chủ Ngải Vân, Trình Phi là một cô nhi, sau này được một đôi vợ chồng Hoa kiều thu nhận.
Hai người này chỉ giúp đỡ Trình Phi, nhưng lại không ở cùng với anh ta.
Hàng năm họ định cư ở nước ngoài, mà Trình Phi lại lớn lên trong nước.
Chỉ tới lúc kết hôn, Ngải Vân mới gặp qua đôi cha mẹ chồng này, những lúc khác, căn bản không có tin tức gì của họ.
Trình Phi nói cha mẹ nuôi của anh ta hay đi du lịch vòng quanh thế giới, rất ít khi liên lạc được.
Chẳng khác nào không có cha mẹ vậy.
Lại một lần nữa phát hiện thêm ưu điểm của Trình Phi: có xe có phòng, không có cha mẹ.
Chắc phải điều tra một chút về cha mẹ nuôi của Trình Phi, không biết hiện tại hai người đó đang ở đâu.
Nhận con nuôi nhưng lại không ở cùng nó, để mặc nó lại trong nước, chẳng lẽ không nghĩ tới một đứa trẻ phải sống như thế nào sao?
Cảm giác thật kỳ quái.
Trình Phi nói anh ta không được nhận giáo dục từ nước ngoài, có lẽ anh ta đang nói dối.
Lúc trước không nghĩ gì, nhưng giờ ngẫm lại, lý lịch của Trình Phi có quá nhiều lỗ hổng.
Hơn nữa nguyên chủ Ngải Vân cũng chưa từng liên hệ với cha mẹ chồng bao giờ, có lẽ cái gọi là cha mẹ chồng không hề tồn tại.
Như vậy có khả năng Trình Phi căn bản không được ai nhận nuôi cả, anh ta chỉ bịa đặt ra chuyện mình được một đôi vợ chồng Hoa kiều thu dưỡng.
Như vậy cô nhi viện của Trình Phi trước kia sẽ có tư liệu của anh ta.
Nhưng cô nhi viện Trình Phi sống trước đây nằm ở đâu?
Quả thực hoàn toàn không biết gì về anh ta cả.
Tất cả mọi thứ về Trình Phi càng ngày càng thần bí.
Nếu Trình Phi thật sự là một cô nhi, phấn đấu trở thành như bây giờ đúng là không dễ dàng gì.
Ninh thư gãi đầu, cô đi nơi nào để tìm cô nhi viện đây, hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, không biết cái cô nhi viện đó có còn nữa không.
Ninh Thư phát hiện, thế giới mà cốt truyện càng đơn giản thì những manh mối hữu dụng sẽ càng ít.
Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng còn bị oán trách.
“Nhìn ba nghiêm khắc lắm à?” Giáo sư Ngải không nhịn được hỏi, “Ba chỉ yêu cầu học sinh làm những chuyện nên làm, thế là quá mức sao?”
Ninh Thư:……
Kỳ thật con người chính là như vậy, chưa từng chịu đau khổ thì vĩnh viễn mang tâm lý may mắn trong lòng.
Những học sinh đó cũng thế.
Suy cho cùng “vật cực tất phản”, tốt quá hóa dở.
“Không nghiêm khắc, bà à, ba là một thầy giáo có tâm.” Ninh Thư nói.
Giáo sư Ngải gật đầu, “Con nói phải.”
Về đến nhà, Ninh Thư mở máy tính, định hack vào hệ thống giáo dục, điều tra tư liệu học tịch của Trình Phi.
Nói không chừng có thể tra được cô nhi viện mà trước kia Trình Phi từng ở.
Ngón tay Ninh Thư múa may trên bàn phím, chỉ mất một lúc đã xâm nhập được hệ thống.
Nhập vào tên Trình Phi.
Thế nhưng lại nhảy ra quá nhiều kết quả.
Trình Phi cũng không coi là cái tên đặc biệt gì, người trùng tên trùng họ rất nhiều.
Ninh Thư lọc theo độ tuổi.
Di chuyển con chuột, Ninh Thư nhìn ảnh chụp trên học bạ, cuối cùng dừng hình trước một tấm ảnh.
Khuôn mặt có chút giống với Trình Phi của hiện tại.
Mặt mày ngây ngô hơn, nhưng ánh mắt vẫn trấn định.
Chắc hẳn đây chính là anh ta, Ninh Thư xem lý lịch học tập của Trình Phi.
Không có tư liệu về trước lúc tốt nghiệp tiểu học, lên sơ trung mới có.
Hơn nữa còn từ nước ngoài chuyển trường về.
Nói cách khác, Trình Phi trước năm mười hai tuổi, không hề sống trong nước.
Chẳng lẽ Trình Phi thật sự được người ta nhận nuôi, nhưng vì sao lại đột nhiên về nước?
Ninh Thư nhìn chằm chằm dữ liệu trong máy tính.
Nhìn đến thông tin về cha mẹ nuôi của anh ta, là một dãy tên người nước ngoài, hơn nữa đã chết.
Đã chết?
Lúc nguyên chủ và Trình Phi kết hôn, vẫn còn gặp đôi cha mẹ chồng này cơ mà.
Nhưng đôi vợ chồng này rõ ràng đã chết năm Trình Phi mười hai tuổi.