Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 140 :
Ngày đăng: 06:44 30/04/20
Edit: Akito
Ở trên người Tề Sanh, Mộc Yên La cảm thấy mình được tôn trọng, Tề Sanh không giống như nam nhân khác, hắn rất ôn hòa, tuy rằng nàng bị Tề Sanh mua về đây, nhưng cảm giác mà Tề Sanh cho nàng không hề giống trước kia.
Ở Tề phủ, Mộc Yên La cảm thấy sự yên bình xưa nay chưa từng có, không có hai tên nam nhân như hổ rình mồi, mỗi ngày lôi kéo nàng làm chuyện kia gì.
Mộc Yên La cho rằng đời này liền có thể vượt qua bình an như vậy, đối với Tề Sanh rất có hảo cảm, thậm chí thành thật đem chuyện thân phận của mình và chuyện phát sinh với hai tên nam nhân trước kia đều nói cho Tề Sanh.
Tề Sanh không có ghét bỏ Mộc Yên La, hắn nói hắn đã sớm biết thân phận của Mộc Yên La, dù sao khắp đầy đường kinh thành đều là lệnh truy nã Mộc Yên La, hắn đối với quá khứ của Mộc Yên La không để bụng.
Trong lòng Mộc Yên La càng thêm cảm động.
Vì thế vào một đêm ngày nào đó, một nam một nữ tự nhiên tiến hành hoạt động kết hợp tâm với tâm, giao lưu thân thể.
Mộc Yên La cảm thấy khoảng thời gian này là ngày tháng thoải mái nhất sau khi Đông Hoa quốc sụp đổ, tuy rằng thời gian mỗi ngày vượt qua đều là cuộc sống chờ đợi Tề Sanh.
Nhưng Tề Sanh không có cho Mộc Yên La một thân phận xác thực, thị thiếp không phải thị thiếp, chính thê không phải chính thê, có đôi khi Mộc Yên La đa sầu đa cảm cảm thấy Tề Sanh ghét bỏ nàng, ghét bỏ nàng đã từng cùng hai tên nam nhân có quan hệ xác thịt, còn từng mang thai.
Về sau có một đoạn thời gian rất dài, Tề Sanh cũng không có đi tìm Mộc Yên La, mỗi ngày Mộc Yên La khổ ba ba mà chờ Tề Sanh tới, sau đó mới biết được thanh mai trúc mã chân ái của Tề Sanh đã trở về.
Vốn dĩ Mộc Yên La chính là một người đa sầu đa cảm, sau khi biết được tin tức này, giống như trời sập vậy, chạy đi tìm Tề Sanh, vừa lúc bắt gặp Tề Sanh và thanh mai trúc mã đang lăn ở bên nhau.
Mộc Yên La chất vấn Tề Sanh, Tề Sanh ôm thanh mai trúc mã chân ái, nói Mộc Yên La chẳng qua chỉ là một chiếc giày rách mà thôi, chỉ là một kỹ nữ hắn mua về, so ra căn bản kém với chân ái nốt chu sa trong lòng mình.
Ninh Thư: (⊙0⊙)
Bộ dạng nàng xấu thế này làm sao đủ tư cách trở thành thị nữ bên người Tề Sanh, đã như vậy Tề Sanh còn có thể coi trọng nàng sao, chẳng lẽ đây là lực hấp dẫn giữa nam nữ chủ, cốt truyện bao giờ cũng muốn đem nam nữ chủ ghép vào cùng nhau.
“Ma ma, thị nữ bên người yêu cầu phải làm gì?” Ninh Thư nhìn ma ma quản sự, vẻ mặt ngượng ngùng hỏi.
Ma ma quản sự phun Ninh Thư một ngụm, “Phi, ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều, ngươi chỉ cần bưng trà đổ nước cho thiếu gia, sau đó thay thiếu gia làm một ít việc vặt vãnh, chắc ngươi sẽ không cho rằng liền ngươi cái dạng này, còn muốn chui lên trên giường thiếu gia đi, trong lòng thiếu gia đã có tiểu thư Vũ
Phỉ, làm tốt công việc của ngươi là được rồi, nếu như ngươi có tâm tư không đứng đắn gì, thiếu gia sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết đấy.”
Ninh Thư bày ra một bộ dạng bị dọa sợ, Nguyệt Lan lập tức khó chịu nói: “Tiểu thư nhà ta thì làm sao, tiểu thư nhà ta xinh đẹp như hoa, ngươi sao có thể xem thường tiểu thư nhà ta như vậy, tiểu thư nhà ta là Thừa tướng, ưm…”
Ninh Thư lập tức bịt kín miệng Nguyệt Lan, nói với ma ma quản sự: “Nô tỳ đều nhớ kỹ, nô tỳ nhất định tuân thủ nghĩa vụ, hầu hạ thiếu gia thật tốt, làm thiếu gia thoải mái dễ chịu, mỹ mỹ diệu diệu.”
Ma ma quản sự cao cao tại thượng ‘ừ’ một tiếng, Ninh Thư vội vàng chân chó đưa qua một thỏi bạc, làm đôi mắt ma ma quản sự đều sáng lên, “Ngươi rất có tiền đồ.”
Ninh Thư lập tức ngượng ngùng nói: “Đa tạ ma ma khích lệ, ở Tề phủ còn hy vọng ma ma chiếu cố nhiều.”
Chờ đến khi ma ma quản sự đi rồi, Nguyệt Lan lập tức nói: “Tiểu thư, người làm gì vậy a, ủy khuất mình làm chuyện này như vậy, tiền chúng ta vất vả bán mình táng phụ liền cho ma ma kia một nửa, trong lòng nô tỳ đều đang chảy máu.”
“Tiểu thư nhà ngươi đều có kế hoạch của tiểu thư nhà ngươi.” Ninh Thư vểnh chân bắt chéo nói.