Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 153 :
Ngày đăng: 06:44 30/04/20
Edit: Akito
Ninh Thư đứng ở bên ngoài đến hai chân đều đã tê rần, bên trong vẫn đang điên loan đảo phượng, trước đó Ninh Thư còn hoài nghi điểm chí mạng của Tề Sanh xảy ra chuyện gì, hiện tại xem ra vẫn rất uy vũ, điểm chí mạng của nam chủ sao có thể xảy ra chuyện gì đây.
Ninh Thư rũ đôi chân tê dại của mình, chợt nghe thấy cửa ‘két’ một tiếng mở ra, ngẩng đầu liền trông thấy Tề Sanh chó đội lốt người đi ra, sắc mặt ửng hồng, biểu tình trong vui sướng lại xen lẫn tức giận, dù sao cũng rất khó hình dung.
Tề Sanh nhìn thoáng qua khuôn mặt xấu xí của Ninh Thư, giọng có hơi khàn nói: “Về sau khi thiếu gia tới chỗ này, ngươi đều chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, bổn thiếu gia không muốn nhìn thấy mặt ngươi.”
Ninh Thư: mẹ nó ta muốn nhìn thấy mặt ngươi chắc?
Ninh Thư cúi đầu không nói gì, Tề Sanh hừ lạnh một tiếng liền rời đi.
Ninh Thư đi vào trong phòng, liền ngửi thấy một cỗ mùi tình dục nồng đậm, Lý Vũ Phỉ lười biếng ngồi ở trên ghế, bộ y phục chỉ choàng ở trên người, vẻ mặt đều là nồng đậm thỏa mãn và dư vị, tựa hồ vẫn còn đang thưởng thức.
Ninh Thư che đôi mắt lại, bà nó thật sự quá bẩn, đúng là một thế giới không có tiết tháo mà.
Lý Vũ Phỉ mở hai mắt, nhìn thấy Ninh Thư, cười với Ninh Thư, nói: “Biện pháp của ngươi dùng rất tốt, ta chưa từng thấy qua Sanh ca ca hưng phấn như thế, nhiệt tình cuồng giã tựa như muốn ăn ta luôn vậy, đến bây giờ chân ta vẫn còn mềm nhũn.”
Đừng nói nữa, xin ngươi đừng nói nữa, người thuần khiết như nàng không thích hợp nghe được những lời nói này.
Ninh Thư vội vàng dời chủ đề nói: “Sao thiếu gia không ở lại qua đêm.”
Lý Vũ Phỉ nói chuyện mang theo giọng mũi dày đặc, biểu tình có hơi ngượng ngùng nói: “Ta và Sanh ca ca còn chưa có thành thân, lưu lại qua đêm không hợp lễ nghi.”
Ninh Thư: …
Đúng là tự cởi quần áo đánh rắm, động tĩnh như này mỗi người trong Tề phủ đều biết các ngươi đang làm chuyện ấy, hiện tại lại muốn ra vẻ tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi sao?
Chuyện này, mẹ nó chuyện này cũng có thể sao?! Quả nhiên là thế giới thịt văn không có logic, chỉ cần một đốm lửa nhỏ là có thể cháy thành lửa lớn, rất có cảm giác không dừng lại được.
Lý luận tri thức trong đầu Ninh Thư đều nói cho Lý Vũ Phỉ hết rồi, sau đó Lý Vũ Phỉ và Tề Sanh tự mình nghĩ ra nhiều phương pháp đa dạng mới, Ninh Thư thấy những hình ảnh đó cũng trợn mắt há hốc mồm.
Buộc chặt, làm đồ vật phía dưới bị tắc nghẽn, Ninh Thư nhìn thấy có hơi buồn nôn rồi, quả thực là, người tà ác chỉ cần một tí chỉ dẫn liền bộc phát khả năng ra ngoài…
Ninh Thư quyết định rút lui, thấy Tề Sanh và Lý Vũ Phỉ chơi thật sự cao hứng như thế, vậy thì để hai người này ở bên nhau cả đời đi.
Buổi tối, Ninh Thư ghé vào bên ngoài tường viện, quan sát phòng của Lý Vũ Phỉ, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Ninh Thư đang chờ kinh hỉ, chờ tới khi có kinh hỉ rồi, Ninh Thư liền lập tức lóe người.
“Tiểu thư, người xong chưa vậy, nô tỳ chịu không nổi nữa.” Nguyệt Lan thở phì phò nói, cố sức nắm chặt cổ chân Ninh Thư trên vai mình, đề phòng Ninh Thư ngã xuống.
“Xong ngay, xong ngay đây, vất vả thân ái rồi.” Ninh Thư đứng trên vai Nguyệt Lan, nhìn chằm chằm vào phòng Lý Vũ Phỉ, ngay sau đó chợt nghe âm thanh kêu rên khác với ngày thường của Lý Vũ Phỉ, tiếng kêu rên này bao lấy thống khổ vô hạn, âm thanh này không giống với âm thanh tựa thống khổ tựa vui thích lúc trước.
Ninh Thư tức khắc muốn ngửa mặt lên trời cười to, thanh âm thống khổ vẫn đang vang lên, Ninh Thư từ trên vai Nguyệt Lan nhảy xuống, vội vàng nói với Nguyệt Lan: “Ai ôi, bé ngoan của ta thật là vất vả.”
Ám vệ một thân hắc y che mặt nhìn Ninh Thư và Nguyệt Lan nói: “Tiểu thư, nếu người muốn nhìn cái gì, hoàn toàn có thể ngồi ở trên tường viện, hà tất gì phải đạp lên trên vai người khác đây.”
Ninh Thư cảm thấy ám vệ ca ca đang đau lòng cho Nguyệt Lan, cho nên mới nói như thế, vội vàng dùng khuỷu tay đụng đụng Nguyệt Lan, vẻ mặt Nguyệt Lan không thể hiểu được nhìn Ninh Thư.
“Tiểu thư, rốt cuộc người đang xem gì vậy?” Nguyệt Lan hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư phất phất tay, “Tiểu hài tử không thích hợp biết chuyện này, chúng ta đi thôi.”