Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 162 :
Ngày đăng: 06:45 30/04/20
Edit: Akito
Ôn Như Họa trông thấy hai người kia sắc mặt liền đặc biệt không tốt, lạnh giọng nói: “Các ngươi tới làm gì, ở đây không chào đón các ngươi, Hà Đại Hoa, Hà Tiểu Hoa, cho dù tất cả mọi người trong thôn Hà gia sợ các ngươi, ta cũng không sợ các ngươi.”
Hà Tiểu Hoa mang trâm cài thô to có hơi ủy khuất, “Ôn tiên sinh, ta chỉ muốn đưa một ít đồ ăn tới, ngươi hung dữ với ta như vậy làm gì.”
Ninh Thư lập tức nói: “Con gái người ta cũng là có tâm ý, Hà cô nương, đúng lúc chúng ta đang đói bụng, đa tạ cô nương mang tới.”
Ôn Như Họa xanh mặt nói với Ninh Thư: “Không được ăn, Ôn Như Họa ta không nhận của ăn xin, huống chi những đồ này đều là thứ thôn trưởng vơ vét mồ hôi nước mắt của dân làng.”
Gương mặt béo phì của Hà Đại Hoa tức khắc dữ tợn, dùng cây quạt chỉ vào Ôn Như Họa, lớn tiếng la to:
“Họ Ôn kia, con mắt nào của ngươi nhìn thấy mấy thứ này là cha lão tử thu lấy, đôi mắt ngươi mọc ở trên mông sao, những thứ này đều là lão tử nuôi trong nhà đấy, đầu óc ngươi có vấn đề thì thôi, ngay cả đôi mắt cũng có vấn đề.”
Sắc mặt Ôn Như Họa đạm mạc, “Ai biết được.”
“Ai da, ta nóng lên rồi đấy, Hà Tiểu Hoa, đừng đem những thứ này cho loại người này ăn, cho chó ăn, chó còn biết vẫy đuôi với lão tử đấy.” Thôn bá Hà Đại Hoa kêu muội muội của mình, “Cho loại người này chính là lãng phí lương thực.”
“Ca ca, huynh đừng nói nữa, Ôn tiên sinh không phải là người như thế.” Hà Tiểu Hoa đặt thức ăn trên bàn đá đơn sơ trong sân, nói với Ôn Như Họa: “Trong nhà Ôn tiên sinh có khách, phải chiêu đãi gì đó, những món ăn này coi như ta vì hài tử ở lớp giao quà nhập học.”
Chậc chậc chậc, Ninh Thư đứng bên cạnh quan sát trực tiếp lắc đầu, nói thật Hà Tiểu Hoa này cũng là một cô nương tốt, chỉ là tính tình không tốt.
“Được, được, đa tạ Hà cô nương, đúng lúc chúng ta đói bụng, ta là Bạch Cầm Tương, ta là biểu muội của Ôn Như Họa, lần này là đến nương nhờ biểu ca đấy.” Ninh Thư nói với Hà Tiểu Hoa.
Ninh Thư lại cầm lấy một quyển sách khác, mở ra, nội dung quyển sách này là con đường hành hiệp trượng nghĩa của một đại hiệp, giết tham quan, được người kính ngưỡng.
Sách trên bàn đều là một ít thoại bản, thư sinh và nữ tử thanh lâu, thư sinh và tiểu thư khuê các, hơn nữa miêu tả gì đó rất thực, căn bản chính là sách đồi trụy cổ đại.
Ôn Như Họa đọc đủ thứ thi thư chính là mấy sách này?
Đọc loại sách này, không đi khoa khảo cũng là bình thường.
Chẳng lẽ xem mấy sách này tự mình giải quyết, nháy mắt Ninh Thư cảm thấy trên bàn toàn dấu vết loang lổ, đều là gì đó của Ôn Như Họa.
“Ai cho phép ngươi đụng vào đồ của ta.” Ôn Như Họa đi vào đoạt lấy quyển sách trên tay Ninh Thư, “Cút đi, về sau không cho phép ngươi đụng vào sách của ta.”
Ninh Thư dùng khăn tay lau tay của mình, cảm thấy trên sách đều là thứ dơ bẩn, hỏi Ôn Như Họa: “Biểu ca, ngày thường huynh đều xem mấy sách này?”
“Chẳng lẽ huynh không ôn tập sách ư, ngày thường huynh dạy hài tử ở lớp như thế nào?” Ninh Thư cảm thấy có hơi ghê tởm, cảm thấy Ôn Như Họa có chút giống lão sư cầm thú.
“Mấy sách kia đã sớm khắc vào trong đầu ta rồi, căn bản không cần xem, mấy sách này chẳng qua là thời điểm rảnh rỗi ta xem qua.” Ôn Như Họa nhàn nhạt nói, biểu tình trên mặt không chút xấu hổ, “Chuyện của nam nhân, các ngươi này đó nữ nhân thiếu quản.”
“Biểu ca thích xem sách hành hiệp trượng nghĩa sao?” Ninh Thư hỏi, “Người đại anh hùng này xem thường luật pháp, tùy ý giết người, quan viên cũng có luật pháp triều đình trừng phạt, hắn như vậy coi như là xem mạng người như cỏ rác.”
Ôn Như Họa tức khắc hừ lạnh một tiếng, “Ngươi thì biết gì, quan trường hắc ám, đợi đến lúc này đó tham quan gặp xui xẻo không biết phải thì tới khi nào, giết sớm một chút dân chúng liền ít chịu khổ một chút, tham quan tại vị một ngày, dân chúng thuộc cai quản lại bị bóc lột thêm một ngày, luật pháp đã không trị được những tên này, thì nên có đại anh hùng đứng ra, ra mặt thay dân chúng.”