Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 195 :

Ngày đăng: 06:45 30/04/20


Edit: Akito



Trong dãy núi mênh mông xanh biếc, bên cạnh một hồ nước, dựng thẳng một khối bia mộ, cỏ dại bên trên phần mộ đã mọc đầy xanh um tươi tốt.



Một nữ tử ăn mặc như phu nhân, đi cùng còn có nam tử áo đen xách theo hộp cơm, đến bên cạnh bia mộ, buông hộp cơm xuống, mang sang để cúng, nữ tử vừa nhổ cỏ trên mộ, vừa khóc hô: “Tiểu thư, tiểu thư đáng thương của nô tỳ, người không nên chết như thế này, nô tỳ vẫn cảm thấy tiểu thư chưa có chết, người không nên chết như thế này.”



Làm thế nào Nguyệt Lan cũng không tin một người đầy sức sống chỉ như vậy đã chết, chỉ ngã một cái liền chết, Nguyệt Lan không quên được những người có mặt ở đó, đều vẻ mặt kinh ngạc, kiểu kinh ngạc này giống như vốn là gia hỏa để lại tai họa ngàn năm, đột nhiên liền chết như vậy.



Loại cảm giác này quá không chân thật.



Ám vệ ca ca mặt chữ điền khuyên giải an ủi Nguyệt Lan, “Nàng đừng khóc nữa, tiểu thư nhìn thấy nàng như này cũng sẽ thương tâm.”



Nguyệt Lan lau nước mắt, khó chịu nói với ám vệ: “Ta cứ khóc thì thế nào, ta khóc cho tiểu thư nhà ta có làm sao, chẳng lẽ ngươi còn không cho phép ta khóc thay tiểu thư nhà ta, ta biết ngươi phụng mệnh lão gia bảo hộ tiểu thư, đối tiểu thư không có bao sâu tình cảm, nhưng ta là người lớn lên cùng tiểu thư, chẳng lẽ ta không thể khóc sao?”



Mặt ám vệ ca ca càng vuông, yên lặng lui về phía sau hai bước không nói lời nào chỉ nhìn Nguyệt Lan gào khóc, cuối cùng nhịn không được còn nói thêm: “Đừng khóc, bây giờ nàng đang mang thai đấy.”



Nguyệt Lan khóc đến phát nấc, sụt sịt nước mũi, nói với nấm mồ: “Tiểu thư, như ý người, nô tỳ và ám vệ cư nhiên ở bên nhau, mặt hắn vuông như vậy, nếu hài tử sinh ra cũng là một khuôn mặt chữ điền thì làm sao bây giờ, nếu là nam hài tử thì còn tốt, nếu là nữ hài tử, nô tỳ nên làm gì bây giờ a, tiểu thư, nô tỳ quá đáng thương.”



Ám vệ: …



“Có người lại đây, nàng trước đừng khóc.” Ám vệ nói với Nguyệt Lan, che trước mặt nàng, rút kiếm cảnh giác nhìn người tới.



Người đến là củ cải nhỏ Hứa Ngọc, trong tay cầm theo đồ cúng, phía sau còn có thần y một thân bạch y.



“Nguyệt Lan tỷ tỷ.” Củ cải nhỏ Hứa Ngọc gọi Nguyệt Lan, Nguyệt Lan cười với Hứa Ngọc, “Đa tạ đệ còn nhớ rõ ngày giỗ tiểu thư.”




Thế nhưng Ôn Như Họa lại bị thủ hạ của mình giết, tựa như lúc trước hắn giết thủ lĩnh cường đạo vậy, Ôn Như Họa bị thủ hạ dã tâm bừng bừng giết chết.



Toàn bộ thiên địa như được đại tẩy rửa, đem người chứa đại vận khí trước đó đều lau sạch.



Toàn bộ thiên địa đều rơi vào trạng thái hỗn loạn, bạo loạn, lòng người nóng nảy.



Thần y đứng trước nhà trúc, Hứa Ngọc nói với thần y: “Sư phụ, con muốn ra ngoài hành y.”



“Đi đi.” Thần y đạm mạc nói, ngửa đầu nhìn không trung xám xịt, nhàn nhạt nói: “Cẩn thận một chút, bên ngoài lòng người khó đoán, con một đứa bé phải cẩn thân.”



“Sư phụ, người thật sự để con đi một mình, bây giờ con chỉ là tiểu hài tử mà thôi, con là muốn sư phụ đi cùng với con, con cũng dễ chiếu cố sư phụ hơn.” Hứa Ngọc nói.



Thần y lạnh lùng nói: “Không cần, lúc này sư phụ con không thích hợp đi ra ngoài, y giả không tự y, thân thể ta kéo không được bao lâu nữa.”



“Sư phụ.” Hứa Ngọc nhìn thần y, “Con không ra ngoài nữa, con muốn ở lại với sư phụ.”



Thần y đạm mạc nhìn thoáng qua Hứa Ngọc, sắc mặt hắn tái nhợt đến đáng sợ, không có chút máu, trắng bệch trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu nơi thái dương chậm rãi lưu động.



“Sư phụ.” Hứa Ngọc khóc nức nở kêu, “Sư phụ, người sẽ không sao đâu.”



“Sống chết có số, thiên cơ biến hóa thất thường.” Thần y đạm mạc nói, quay người đi vào trong nhà, khóe mắt trông thấy một nữ tử đang tưới thảo dược, hướng hắn gọi: “Sư phụ.”



Hết Quyển 5.