Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 226 : Cô rất giống cô ấy
Ngày đăng: 06:45 30/04/20
Tô Mạn Ngọc đang oán giận, tuy rằng nói là oán giận, nhưng ánh mắt của cô ấy rất lo lắng.
"Cô ấy à, không có việc gì chứ, tôi thấy cô đột nhiên hôn mê."
Tô Mạn Ngọc nhìn Trang Vũ Đồng.
"Cô làm sao thế."
Trang Vũ Đồng đầu có chút vựng, đối với Tô Mạn Ngọc nói: "Tôi không có việc gì."
Trên mặt Tô Mạn Ngọc lộ ra biểu tình tà ác vui sướng khi người gặp họa, nói với Trang Vũ Đồng.
"Chúng ta đi xem Lâm Thiển Thiển đi, không phải cô đã đáp ứng bác Quý hay sao, phải đưa thuốc cho cô ta."
"Thuốc cô đi đưa là được, tôi không đi, thân thể tôi không thoải mái."" Trang Vũ Đồng nói.
Tô Mạn Ngọc nhìn sắc mặt cô ấy xác thật không tốt, gật đầu rồi cầm gói thuốc ra ngoài, trước khi đi nói.
"Chờ tôi trở lại nói cho cô nghe về thảm trạng của Lâm Thiển Thiển."
Trang Vũ Đồng:......
Trang Vũ Đồng chỉ cảm thấy mình như vừa mơ một giấc mơ, nhưng lại tinh tường ghi tạc trong óc mình, rồi lại cảm giác không giống như mơ. Sau khi Tô Mạn Ngọc đi rồi,
Trang Vũ Đồng nhắm mắt lại ngủ một lúc, tiếng đập cửa lại vang lên, Trang Vũ Đồng từ thang giường bò xuống dưới, một bên vừa mở cửa vừa hỏi. "Ai vậy?"
Trang Vũ Đồng mở cửa, thì nhìn thấy một người ngoài ý muốn xuất hiện ở cửa,Trang Vũ Đồng hơi lắp bắp hỏi.
"Sao bác lại ở đây?"
Người đến là ba của Quý Thanh Viễn - Quý Cẩm Ngạn, Quý Cẩm Ngạn đi vào ký túc xá, nhìn đôi mắt Trang Vũ Đồng rồi nói.
"Tôi mời cô ăn cơm."
"Vì cái gì?"
Trang Vũ Đồng khó hiểu hỏi, cô và người đàn ông này căn bản không thân, chẳng qua gặp có một lần, vậy mà dám chạy tới ký túc xá mời mình ăn cơm. Ha hả.
"Xem như tôi cảm ơn thuốc của cô đi, tôi nghe con bé Tô nói cô ở ký túc xá, tôi bảo cô tự mình đưa thuốc qua, sao cô lại không đi." Giọng điệu Quý Cẩm Ngạn rất bá đạo.
Trang Vũ Đồng:......
Người này không phải là có bệnh chứ.
"Cô còn chưa có tốt nghiệp đâu."
"Cô không hiểu biết cách sống của tầng lớp chúng tôi đâu, chưa tốt nghiệp mà kết hôn, việc kết hôn cũng không ảnh hưởng sinh hoạt lẫn nhau, nên như thế nào vẫn là như thế đó." Tô Mạn Ngọc thở ngắn than dài.
Trang Vũ Đồng lại hỏi. "Với ai?" "Quý Thanh Viễn."
Tô Mạn Ngọc xem thường.
Trang Vũ Đồng: "Phốc......"
"Quý vòng thật loạn." Trang Vũ Đồng cảm thán.
"Mẹ chứ, đính hôn với Quý Thanh Viễn sao lại nghẹn như vậy, tổ sư lại phải dính dáng đến Lâm Thiển Thiển, nhìn thấy người này đã đủ phiền rồi."
Nhìn ra được là Tô Mạn Ngọc thật sự không muốn đính hôn với Quý Thanh Viễn.
"Muốn sinh hoạt cả đời người, vẫn phải tìm người mình thích." Trang Vũ Đồng nói.
Tô Mạn Ngọc khinh thường nói.
"Quả nhiên là đồ nhà quê cái gì cũng không hiểu, chúng ta đây là kết hợp ích lợi, không có quan hệ với tình cảm."
"Không phải cô thích Quý Thanh Viễn sao?" Trang Vũ Đồng đảo mắt nhìn cô ấy.
"Mẹ nó, đừng nhắc lại lịch sử đen tối đó nữa, tôi bây giờ thà thích cái đồ nhà quê nhà cô còn hơn thích hắn." Tô Mạn Ngọc nói.
Trang Vũ Đồng kéo khóe miệng.
"Tôi không cần cô thích đồ nhà quê như tôi, cô vẫn nên đi thích Quý Thanh Viễn đi."
"Tôi nói thích cô bao giờ, tôi chỉ so sánh thôi, để biểu hiện là Quý Thanh Viễn ở trong lòng tôi không đáng giá nhắc tới." Tô Mạn Ngọc vội vàng nói.
Trang Vũ Đồng: "......"
Ghê, nói chuyện thật ác độc.
"Xem cô đi, tôi sao lại thích con gái được, lại còn là đồ nhà quê nữa chứ." Tô Mạn Ngọc khinh thường nói, chỉ là sắc mặt hơi khó coi, nhịn không được đẩy Trang Vũ Đồng một chút.
"Tôi mới sẽ không thích cô." Trang Vũ Đồng:
Cái tật xấu gì đây.