Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 229 : Hoàng hậu hận (5)

Ngày đăng: 06:45 30/04/20


Editor: AnGing 



Ninh Thư nhìn bộ dạng nhu tình như nước của Hoắc Khanh, rõ ràng một người một con hồ ly, nhưng lại mang theo một loại ái muội không nói lên lời.



A xem đi, tình yêu thật là có thể vượt qua chủng tộc giới tính.



Thái y vội vội vàng vàng đi đến, còn chưa kịp hành lễ, Hoắc Khanh đã nôn nóng nói: "Mau cứu sủng vật của trẫm ra."



"Dạ." Thái y còn chưa kịp thở, đã vội vàng cứu hồ lyra.



Hoắc Khanh ở bên cạnh nhìn, nhìn đám thái y vuốt vuốt người hồ ly nhỏ, tức khắc sắc mặt trầm xuống biến thành màu đen, hung hăng nhìn chằm chằm tay của thái y, chỉ còn mỗi việc chưa đem tay thái y đi băm mà thôi.



Cái loại dục vọng chiếm hữu này.



Tiểu hồ ly ô ô kêu, miệng vết thương trên đùi chỉ cần chạm thì sẽ rất đau, Hoắc Khanh liên tục nói: "Các ngươi nhẹ một chút, cẩn thận một chút."



"Dạ, dạ, Hoàng Thượng." Thái y một bên chú ý cổ tay, một bên còn bị hoắc khanh lải nhải.



Ninh Thư không nói gì, ở bên cạnh uống nước, rót cho Hoắc Khanh một chén nước, nói: "Hoàng Thượng, uống chút trà đi, nó sẽ không việc gì."



Vốn dĩ trong lòng Hoắc Khanh đang sốt ruột, cố tình cái hoàng hậu không có mắt nhìn này còn bảo hắn uống nước, bây giờ hắn còn uống được sao?



Hoắc Khanh trực tiếp đẩy tay Ninh Thư tay, chén trà rơi trên mặt đất, sứ vỡ nát đầy đất, Ninh Thư vội vàng cáo tội, "Hoàng Thượng, là thần thiếp không đúng, Hoàng Thượng không cần tức giận."




"Ô ô ô ô......" Tiểu hồ ly thấp giọng kêu một tiếng, vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm lòng bàn tay Hoắc Khanh một chút, giống như nói đừng giận mà.



Bị tiểu hồ ly liếm như vậy, cả người Hoắc Khanh giống như bị điện giật, cả người tê tê dại dại, ngón tay bị nó căn như vậy, hơi đau đớn, sảng khoáinói không nên lời, lập tức cảm giác dưới thân nóng lên, cảm giác rất kích thích.



Loại cảm giác này hơn hai mươi năm qua Hoắc Khanh chưa từng trải nghiệm quá, chỉ là cắn nhẹ một cái như vậy, đột nhiên Hoắc Khanh cảm nhận dục vọng nam nữ làm người mê say, cái loại xúc động và dục vọng không thể khống chế được này.



Hoắc Khanh dùngánh mắt nóng cháy nhìn tiểu hồ lytrong lòng ngực, ánh mắt nó rất trong sáng, mang theo mờ mịt lại vô tội, phía dưới Hoắc Khanh đã ngẩng đầu, chịu đựng nhiệt độ bỏng cháy của thân thể, Hoắc Khanh đặt tiểu hồ ly ở trên long sàng, giọng nói khàn khàn: "Ngủ nhanh lên đi."



Tiểu hồ ly híp mắt liếm tay Hoắc Khanh tay, suýt chút nữa Hoắc Khanh khống chế không được, cắn răng nói: "Mau ngủ."



Tiểu hồ ly lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà ngủ, Hoắc Khanh nghẹn đến sắp nổ, thật vất vả chờ tiểu hồ ly ngủ, hoắc khanh mới lén lút đến cung của Huyên quý phi, bây giờ Hoắc Khanh không muốn nhìn thấy Ninh Thư, trong lòng trách cứ nàng làm hồ nhi bị thương.



Trên giường, Hoắc Khanh các loại nhiệt tình hung mãnh, lăn lộn nửa cái mạng của Huyên quý, nhưng lại làm nữ nhân trên giường thỏa mãn không thôi.



Chờ khi phát tiết dục vọng, trong lòng Hoắc Khanh đột nhiên nảy lên cảm giác chột dạ, nghĩ đến tiểu hồ ly bị thương mình lại lăn cùng nữ nhân khác, trong lòng Hoắc Khanh liền cảm thấy rất không thoải mái, vội vàng mặc quần áo trên giường, không màng Huyên quý phi giữ lại, vội vội vàng vàng đi mất.



Chờ khi về tới tẩm cung, Hoắc Khanh nhìn tiểu hồ ly ngủ trên long sàng, trong lòng tức khắc mềm nhũn, vươn đầu ngón tay đầu chạm vào chóp mũi hồng phấn của nó, thậm chí muốn cúi xuống hôn nó.



Không đúng, hồ nhi chỉ là sủng vật của hắn, sao hắn lại có thể sinh ra xúc động với một con động vật được, chuyện này không thể tưởng tượng được.



Chính là ở trong lòng Hoắc Khanh, hắn cho rằng hồ nhi thông minh đáng yêu như vậycăn bản không phải hồ ly, có lẽ là hồ tiên tu luyện thành công, trong lòng Hoắc Khanh vô cùng hy vọng hồ nhi có thể biến ảo thành hình người.