Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 233 : Hoàng hậu hận (9)

Ngày đăng: 06:45 30/04/20


Editor: AnGing 



Phi tần trong hậu cung được Ninh Thư nhắc nhở, sau đó một ngày ba bữa đều đưa thức ăn sang, mỗi một giây đều cố gắng tranh thủ cảm giác tồn tại.



Đối mặt với các phi tử nhiệt tình, sắc mặt Hoắc Khanh bất động, cũng không có triệu kiến bất cứ phi tần hậu cung nào, sợ vật nhỏ hồ ly này tức giận. 



Nhưng tiểu hồ ly nhìn những bát canh này, nhìn những điểm tâm kia, trong lòng rất tức giận, hoàng đế quả nhiên đều như nhau. Hừ, trong lòng tiểu hồ ly một bên thì khinh thường Hoắc Khanh, một bên lại ê ẩm trong lòng. 



Hoắc Khanh rất sủng ái mình, nhưng mình chỉ là một con hồ ly, hầu cung của hắn nhiều mỹ nhân như vậy, mình thì có là cái gì, trời xanh a, sao lại khiến cho nàng thành một con hồ ly a.



Tiểu hồ ly đạp hư những món điểm tâm tẩm bổ này, làm trên bàn một đám hỗn độn, tiểu thái giám bên cạnh cúi đầu làm bộ không nhìn thấy. 



Hoắc Khanh không có để ý những thứ canh bổ này, ngược lại sủng nịch nói với tiểu hồ ly: "đã hết giận chưa, vật nhỏ, sao em lại đáng yêu như vậy chứ."



Tiểu hồ ly kêu ô ô hai tiếng, ngạo kiều xoay người đi mất, toàn thân đều là hơi thở " ta rất tức giận, ngươi đừng nói chuyện với ta, nói chuyện với ta ta cũng không để ý tới ngươi ".



Lại chọc Hoắc Khanh cười ha ha, bế tiểu hồ ly lên, "Tính tình thật là hoang dã, thật là đáng yêu, trẫm cũng không biết nên bắt em làm thế nào mới tốt nữa."



Trong lòng tiểu hồ ly tức giận, cố tình nhìn thấy Hoắc Khanh còn cao hứng như vậy, nhịn không được nhe răng, hung ác cắn ngón tay Hoắc Khanh, lần này tiểu hồ ly dùng sức, cắn xước ngón tay của Hoắc Khanh, miệng vết thương chảy ra máu tươi.



"Hoàng Thượng." Tiểu thái giám kinh ngạc hỏi: "Muốn triệu kiến thái y hay không?"



"Không cần." Hoắc khanh nghĩ nghĩ, trực tiếp rút ngón tay lúc trước tiểu hồ ly cắn ngậm vào trong miệng ngậm, thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của tiểu hồ ly trên đầu ngón tay. (Ọe, tởm kinh.) 




Thị vệ cầm lấy bản tử đánh lên mông, đau đến mức tiểu thái giám kêu to, vẫn là thị vệ xem mặt mũi của Khâu công công, xuống tay nhẹ một chút.



Chờ đến khi đánh xong, tiểu thái giám đã trợn trắng mắt, khâu công công thở dài một hơi, chạy nhanh tìm thái y, tốt xấu cũng là đồ đệ của mình, tại hoàng cung này cũng coi như nâng đỡ lẫn nhau.



Ninh Thư trông hai củ cải nhỏ Hoắc Thừa Vọng và Tiêu Thanh Dương viết chữ, Thanh Trúc đi vào trong điện tiến đến nói bên tai Ninh Thư: "Nương nương, Tiểu An Tử hầu hạ bên người Hoàng Thượng bị đánh bản tử."



Ninh Thư nhướng nhướng mày, nói với hai đứa nhỏ: "Tiếp tục viết, không cho lười biếng, mẫu hậu lát nữa tới đây kiểm tra."



Tới chính điện, Ninh Thư hỏi: "Điều tra rõ ràng là nguyên nhân gì chưa?"



Thanh Trúc lắc đầu, "Chỉ là nghe nói là Hoàng Thượng tự mình lệnh, nô tỳ lại đi hỏi thăm."



Ninh Thư xua xua tay, nhàn nhạt nói: "Không cần, chuyện này không cần phải xen vào, đưa chút dược cho Tiểu An Tử đi."



"Nô tỳ nhớ kỹ." Thanh Trúc đi ra ngoài, Ninh Thư gõ gõ lên mặt bàn, phát ra thanh âmcó tiết tấu.



Chuyện này tám chín phần mười là có quan hệ với tiểu hồ ly kia, Hoắc Khanh sủng ái con hồ ly kia cơ bản đều thành lập trên nỗi đau xót của những người khác, càng là tàn khốc với người khác, liền càng có vẻ Hoắc Khanh sủng ái đặc biệt với con hồ ly kia.



Sủng ái không có nguyên tắc, cảm giác tiểu hồ ly muốn trời cao.



Ninh Thư đột nhiên nở nụ cười, chân ái còn không phải là dù đối nghịch với thế giới cũng phải ở bên nhau, không biết Hoắc Khanh đứng mặt đối lập với thế giới tiểu hồ ly còn ở bên cạnh hắn hay không.