Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 251 : Hoàng hậu hận (27)
Ngày đăng: 06:46 30/04/20
Mưa đã ngừng rơi, nhưng có một luồng khí lạnh khiến bầu không khí bên ngoài tẩm điện vô cùng nghiêm trọng, Hoắc Khanh đột nhiên nở nụ cười, nhìn những vị thần tử này, lãnh đạm nói: "Nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?"
"Hoàng thượng, chúng thần chỉ mong Hoàng thượng đi sai đường sẽ biết quay đầu lại, giết yêu nghiệt để chỉnh đốn kỷ cương." Lão Thái sư không hề nhượng bộ nói.
Hoắc Khanh cười nhạt, khí thế trên người cực kỳ đáng sợ: "Nếu như trẫm không đồng ý thì sao, trẫm thân là thiên tử, ngay cả người con gái mình thích cũng không bảo vệ được, vậy vị Hoàng đế như trẫm thật sự chỉ là một kẻ bất lực."
"Hoàng thượng, trên người Hoàng thượng gánh vác tương lai của cả bách tính Yến quốc, cho dù chúng thần chết cũng phải dẫn Hoàng thượng đi lên con đường đúng đắn." Ngự sử lớn tiếng nói với Hoắc Khanh.
Vẻ mặt của Hoắc Khanh vô cùng lạnh lùng: "Muốn chết, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi." Hoắc Khanh rút đao treo ở bên hông thị vệ đang đứng bên cạnh ra, dùng tốc độ nhanh như chớp, trực tiếp đâm vào bụng của Ngự sử.
Sự việc xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thốt lên, Ngự sử bị đâm trúng khó khăn nói: "Hoàng thượng, xin người hãy giết yêu nghiệt, nếu yêu nghiệt này tồn tại, thì giang sơn Yến quốc sẽ không giữ được."
Khuôn mặt Hoắc Khanh giận đến mức xanh mét, hắn lại có thể thành toàn cho cái tên Ngự sử có tiếng thanh liêm ngàn đời này, e rằng người đời sau đều sẽ nhớ viên quan này lấy cái chết để khuyên ngăn, rồi bị hắn giết.
Tay Hoắc Khanh nắm chuôi đao bắt đầu run rẩy, trong đầu vang lên tiếng ong ong, phía sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh.
Ninh Thư cũng bị hành động của Hoắc Khanh dọa cho sợ hãi, vội vã nói với Thanh Trúc: "Đi gọi thái y nhanh lên, nhất định không được để Vương đại nhân xảy ra chuyện gì."
Thanh Trúc liền vội vàng xoay người chạy đi.
Ninh Thư hoàn toàn không ngờ Hoắc Khanh lại thực sự ra tay, tiểu hồ ly quả nhiên là vảy ngược của hắn, người khác vừa đụng đến hắn sẽ phát điên.
Trong miệng Ngự sử Vương đại nhân bị đâm hộc ra máu tươi, đến giây phút cuối cùng trước khi chết hắn vẫn gắng gượng khuyên Hoắc Khanh: "Hoàng thượng, xin người hãy giết yêu nghiệt này đi, giết yêu nghiệt..."
Sự việc phát triển cho tới bây giờ, văn võ bá quan càng không thể giữ lại tiểu hồ ly, tiểu hồ ly vô cùng sợ sệt, muốn chạy trốn, nhưng lại bị Hoắc Khanh bá đạo giữ ở bên người.
Trong lòng tiểu hồ ly rất rối loạn, sợ đến nỗi cơ thể bắt đầu run rẩy, bật khóc hét lớn về phía Hoắc Khanh: "Hoắc Khanh, thiếp không muốn chết, thiếp thực sự không muốn chết."
"Không ai có thể khiến nàng chết, có trẫm ở đây, không ai có thể làm hại được nàng." Hoắc Khanh ôm lấy tiểu hồ ly đang khóc thút thít.
Ninh Thư cảm thấy khó chịu, cứ chàng chàng thiếp thiếp như thế, thật nhạt nhẽo mà.
"Nếu như Hoàng thượng muốn yêu nghiệt sống, vậy thì xin Hoàng thượng thoái vị! Như vậy yêu nghiệt mới không thể gây ra tổn hại lớn cho giang sơn Yến quốc." Lão Thái sư nói rõ ràng, trực tiếp để Hoắc Khanh thoái vị.
"Chúng thần đồng ý, xin Hoàng thượng thoái vị." Đại thần quỳ trên mặt đất trăm miệng một lời nói.
Toàn thân Hoắc Khanh chấn động, hàm răng dường như cũng đang phát run: "Hóa ra các ngươi ở đây chờ trẫm là muốn phế truất trẫm, Yến quốc này là của Hoắc gia, giang sơn này do Hoắc gia gầy dựng, từ lúc nào đến phiên những nô tài như các ngươi làm chủ hả."
"Chúng thần cũng là vì sự nghiệp thiên thu của Yến quốc, nếu như Hoàng thượng không muốn thoái vị, vậy thì giết yêu nghiệt kia đi, lão thần đã lớn tuổi như vậy, cũng chẳng sống được bao nhiêu ngày nữa, muốn làm một việc gì đó cho giang sơn Yến quốc lần cuối, xuống dưới đất đối mặt với Tiên đế cũng có thể nói lão thần đã làm hết trách nhiệm của một vị thần tử."
Lão Thái sư không thèm để ý đến sống chết.
Toàn thân Hoắc Khanh rét run, hắn chỉ muốn có một người con gái để yêu thương, vì sao những người này phải làm như vậy, cứ muốn hắn làm một người cô đơn cao cao tại thượng, một ngày trôi qua mà không có hồ nhi, thì chả có điều gì vui vẻ đáng nói.
Hiện tại có hai con đường đặt trước mặt Hoắc Khanh, muốn có ngôi vua thì không có tiểu hồ ly, muốn có tiểu hồ ly thì không thể có ngôi vua.