Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 271 : Thăng cấp vô địch (17)
Ngày đăng: 06:46 30/04/20
Trong tay Ninh Thư đúng là không thiếu đồ tốt nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể lấy nó từ trong túi của cô.
Nhìn cô thực sự giống trọc phú nhiều tiền mà ngu ngốc lắm sao?
Mấy đệ tử đều rất mệt mỏi, tựa vào cây mà ngủ, không thì cũng tu luyện để bổ sung thể lực.
Ninh Thư biết tuy rằng hiện giờ sức lực của cô khá mạnh nhưng suy cho cùng đều là do khí lực của bàn long trong cơ thể. Luồng khí có khả năng cải tạo tư chất của con người, nói một cách khoa học chính là ưu hóa gen, thế nhưng tu luyện lại như chèo thuyền ngược dòng, hơn nữa còn có sự tồn tại của một nam chính vô cùng lợi hại, nếu không tu luyện không sớm thì muộn cũng sẽ bị hắn giết chết.
Bây giờ Ninh Thư đã hiểu ra, cho dù Ngụy Lương Nguyệt và Sư Tuệ Đế đã hủy bỏ hôn ước nhưng chuyện này vẫn khiến thanh danh của Sư Tuệ Đế bị xúc phạm. Mang cái tiếng bị hủy hôn thật không dễ nghe chút nào nhưng nếu người đã từng là vị hôn phu của nàng ta chết đi thì mọi chuyện sẽ khác. Sự tồn tại của Ngụy Lương Nguyệt sẽ dần dần trôi vào quên lãng, có ai mãi nhớ về một người đã chết cơ chứ.
Sư Tuệ Đế muốn ở bên Diệp Vũ, nhìn từ góc độ nào đó thì nàng ta vẫn là gái đã một đời chồng. Dù là ở thế giới coi trọng thực lực này, những định kiến ràng buộc và ác ý đối với nữ nhân vẫn y như vậy.
Cho nên bằng mọi giá, nàng ta cũng phải xứng đôi với Diệp Vũ.
Ninh Thư ôm mặt, có một ngày cô lại tranh giành nữ nhân với nam nhân, cảm giác mới đặc biệt làm sao.
Lưu Tần Dương lại tiến đến bên cạnh Ninh Thư hỏi: "Ngụy sư đệ, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
"Ta cứ chờ trực tiếp ra khỏi bí cảnh." Ninh Thư nói với Lưu Tần Dương: "Các ngươi định đi đâu?"
Lưu Tần Dương nhìn xung quanh một chút, dáng vẻ hết sức thần bí nói với Ninh Thư: "Ngươi chắc cũng biết bí cảnh này thực ra là tiên phủ của một người tu luyện cao cường để lại."
"Ta biết." Ninh Thư gật đầu.
Mọi người quyết định cùng tới cung điện ở trung tâm tiên phủ, nhất loạt nhìn chằm chằm Thiểm Phong điêu của Ninh Thư. Ninh Thư trực tiếp cho Thiểm Phong điêu vào túi linh thú, lạnh nhạt nói: "Linh sủng của ta không chở được nhiều người như vậy, vả lại nếu bay tới đó chưa biết chừng sẽ bỏ lỡ bảo bối nào đó trên đường thì sao, chúng ta tốt nhất vẫn nên đi bộ."
Sắc mặt mấy người kia không vui cho lắm, muốn nói điều gì nhưng lại kiêng dè quả đấm của Ninh Thư. Lưu Tần Dương cười một tiếng, nói: "Đúng là nên đi bộ, chẳng may bỏ lỡ bảo bối nào đó thật chẳng hay chút nào."
"Ngụy sư đệ, chúng ta có thể không cưỡi Thiểm Phong điêu nhưng để cho hai sư muội đây cưỡi đi. Các nàng dù sao cũng là con gái, đi bộ thế này quả thực không hay lắm." Một nam đệ tử khác lên tiếng, hai nữ đệ tử đều nhìn Ninh Thư với ánh mắt chan chứa chờ mong.
Ninh Thư lạnh nhạt đáp: "Nếu không muốn đi có thể ở lại đây chờ bọn ta, như vậy cũng sẽ không mệt." Cô thật không chịu nổi cái kiểu tự cho lời mình nói là lẽ đương nhiên của mấy người này. Cô có mắc nợ mấy người này cái gì hả?
Đúng là kiểu thiên hạ này là của bố, lời bố chính là chân lý.
"Để hai người bọn họ chờ ở đây sẽ xảy ra chuyện mất, Tích Bối Thiết lang không biết chừng sẽ còn quay lại." Một nam đệ tử trong đám người cau mày nhìn Ninh Thư tỏ vẻ khó chịu: "Bây giờ chúng ta đã là một đội rồi, ngươi tại sao vẫn ích kỷ như vậy."
Ninh Thư chỉ vào mũi mình, khó tin nói: "Ta ích kỉ đấy thì sao nào? Ta không quen biết các người, dựa vào đâu bắt ta đem đồ của mình cho các người dùng? Ta còn đang thiếu nguyên tinh đây, nào, đưa nguyên tinh của mấy người cho ta."
Người đệ tử kia sững sờ không nói nên lời, Ninh Thư cười lạnh một tiếng: "Tạm biệt, ta đâu phải bám theo các người, đừng có khoa tay múa chân trước mặt ta."
Ninh Thư nói xong xoay người rời đi, đi cũng rất nhanh. Lưu Tần Dương đuổi theo Ninh Thư, lôi kéo cánh tay cô, Ninh Thư lập tức gạt tay hắn ra: "Muốn làm gì?"
"Ngụy sư đệ tính khí của ngươi cũng hơi quá một chút." Lưu Tần Dương có phần bất đắc dĩ nói tiếp: "Ngươi yên tâm, không ai có thể ép buộc ngươi làm gì, chỉ có điều chúng ta là một đội, gặp lúc nguy hiểm giúp nhau một tay vẫn là nên làm."
Ninh Thư kiêu ngạo ừ một tiếng.