Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 273 : Thăng cấp vô địch (19)
Ngày đăng: 06:46 30/04/20
Lưu Tần Dương sau khi nhìn thấy Liễu Viện Viện vẫn luôn cau mày, tỏ vẻ khó chịu: "Theo lý mà nói với thực lực của Liễu Viện Viện không thể vào được bí cảnh, nàng ta thế nào lại vào được đây?"
Ninh Thư cũng chẳng hề bận tâm thực lực Liễu Viện Viện ra sao, lạnh nhạt nói: "Nhất định là dùng thứ gì đó che giấu thực lực" rồi ẩn giấu tu vi của mình.
Lưu Tần Dương cảm thấy cơ hội đoạt được tiên phủ càng thêm mong manh, hơn nữa còn không biết có bao nhiêu kẻ tu vi cao cũng trà trộn vào.
Thật là đau lòng.
Sau đó liên tục có người kéo đến, Ninh Thư vẫn đang chờ Diệp Vũ tới, cổng cung điện có rất nhiều người tụ tập mà nam chính lại chưa thấy đâu, có lẽ hắn đợi đến sau cùng mới xuất hiện để thu hút mọi ánh nhìn.
"Chiếp chiếp..." Một tràng tiếng chim hót véo von vang lên bên tai, mọi người hết thảy nhìn về phía phát ra âm thanh, ngay lập tức thấy một con chim cả người đỏ rực, hơn nữa những người đứng trên mình nó, nam thì tuấn mỹ, nữ thì diễm lệ như thể thần tiên hạ phàm.
Người đứng phía trước là Diệp Vũ anh tuấn sáng ngời, hai bên tả hữu hắn đều là mỹ nữ, một trong hai cô gái trên mặt che một chiếc mạng mỏng, khí chất của nàng thật xuất chúng khiến người ta muốn tháo lớp mạng kia xuống xem nàng rốt cuộc là cô gái khuynh nước khuynh thành đến mức nào.
Liễu Viện Viện nhìn Diệp Vũ trước mặt phong tình vạn chủng mà hất tóc một cái, cặp mắt hoa đào khẽ nhấp nháy.
"Lão tặc Diệp Vũ, xơi một quyền của bổn công tử." Quần chúng còn đang đắm chìm trong khung cảnh hết sức tươi đẹp, bên tai liền vang lên một âm thanh thô bạo khiến họ lập tức bừng tỉnh. Thằng ranh này thật biết phá hoại bầu không khí.
Tiếng gầm lên giận dữ của Ninh Thư đập tan cái vẻ khoe mẽ của Diệp Vũ, tiếp đó cô từ dưới đất nhảy bật lên, nắm đấm hướng thẳng Diệp Vũ mà giáng tới. Diệp Vũ nhìn thấy Ninh Thư liền sửng sốt, cái con kiến hôi hắn cho là đã chết sao lại vẫn còn sống, hơn nữa bây giờ còn đang cả gan giơ một quyền nhắm thẳng vào hắn. Thật là đừng có nực cười như vậy chứ!
Sự xuất hiện của Ninh Thư khiến Sư Tuệ Đế cùng Yến Kiều hết sức kinh ngạc, Diệp Vũ trước đó khẳng định chắc nịch tên háo sắc này đã chết rồi mà.
"Sư tỷ, hắn có phải là Ngụy Lương Nguyệt không?" Yến Kiều ngoảnh đầu lại hỏi Sư Tuệ Đế. Ngụy Lương Nguyệt cho nàng ta cảm giác con cóc ghẻ bỗng chốc biến thành hoàng tử, chẳng chân thực chút nào.
Sư Tuệ Đế quét một ánh mắt phức tạp lên người Ninh Thư, nhàn nhạt nói: "Ta với hắn vốn không quen biết."
Lời Sư Tuệ Đế nói là thật lòng, mặc dù cô và hắn có hôn ước nhưng chưa từng gặp nhau, hơn nữa Sư Tuệ Đế biết được vị hôn phu của nàng là người như vậy nên thậm chí còn cố tình tránh chạm mặt hắn.
Cho nên đối với cô, Ngụy Lương Nguyệt quả thực là một người xa lạ.
Yến Kiều căm hận trừng mắt với Ninh Thư, nghĩ tới tên này lợi hại như vậy thế mà tại cổng vào bí cảnh còn cố tình chọc ghẹo nàng. Tên háo sắc khốn kiếp này!
"Ngươi đã muốn đánh, được, ta chiều ngươi, xem ngươi lợi hại đến đâu." Diệp Vũ nảy sinh kiêng dè với tên con cháu nhà giàu ăn chơi trác táng này, tiểu Hỏa lại bị tổn hại trong tay hắn ta.
Cũng là tiểu Hỏa quá sơ suất, nếu ngay từ đầu phóng ra ngọn lửa thực sự của phượng hoàng, dứt khoát có thể thiêu hắn ta cháy thành than.
Ninh Thư giơ tay của mình lên lớn tiếng nói: "Ta bây giờ bị thương rồi. Diệp Vũ đẹp trai tuấn tú muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ra tay hay sao? Ngươi cũng không sợ mất thể diện trước mặt nhiều mỹ nhân như vậy?"
Diệp Vũ lạnh lùng nhìn Ninh Thư, đáy mắt nguội lạnh, hoàn toàn không giận dữ hay đằng đằng sát khí như hồi nãy, trong lòng hắn đã coi người kia là đối thủ cùng đẳng cấp với mình.
Vì Sư Tuệ Đế, Diệp Vũ và Ngụy Lương Nguyệt đã định trước là kẻ thù không đội trời chung.