Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 310 : Tình yêu sâu đậm của kim chủ (22)

Ngày đăng: 06:47 30/04/20


Ninh Thư không ngờ Mạch Đóa Nhi lại chủ động đòi Mạc Tước Phong vai diễn, hoàn toàn khác với Mạch Đóa Nhi không hề muốn gì trong kịch bản.



Chủ động cho và chủ động đòi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Ninh Thư lắc đầu, chỉ e Mạc Tước Phong và Mạch Đóa Nhi có thể sẽ không đi đến cuối cùng được.



Mạc Tước Phong thích nữ nhân thanh thuần, không rành thế sự, là loại thuần khiết khiến người ta muốn che chở, nhưng bây giờ Mạch Đóa Nhi đã không còn loại khí chất này, trong lòng của cô ta chỉ có hư vinh và thành công. 



Ước chừng lúc Mạch Đóa Nhi mở miệng đòi Mạc Tước Phong vai diễn, trong lòng Mạc Tước Phong đã ban án chết cho Mạch Đóa Nhi rồi.



"Không sao đâu, chị cũng đã nói mà người như thái tử gia, chỉ ham muốn cái mới mẻ, nên em phải chuẩn bị tốt cho mình, nhân vật này rất tốt."



Trên mặt Mạch Đóa Nhi lộ ra nụ cười mà như khóc, nước mắt tí tách rớt xuống đất, khóc sướt mướt nói với Ninh Thư: "Chị Trần, em không muốn xa Mạc Tước Phong, em thực sự thích hắn, em không thể chịu đựng được chuyện rời khỏi hắn." 



Ninh Thư:...



Bình thường không thấy người, hiện tại thì coi cô như thùng rác để tâm sự, đúng thật là. Mặt Ninh Thư không hề thay đổi, các người muốn làm gì liên quan quái gì đến tôi.



Lớp trang điểm trên mặt Mạch Đóa Nhi cũng bị khóc cho tèm lem, chỉ có thể ngừng khóc, trang điểm lại lần nữa, nói thật, trang điểm đậm trên mặt, khóc lên thật sự rất xấu xí, còn lâu mới bằng vẻ động lòng khi không trang điểm mà khóc lên, không có loại cảm giác như hoa sen mới nở. 



Chà đạp ưu thế của mình như vậy, thực sự thấy sốt ruột thay Mạch Đóa Nhi đó, Mạch Đóa Nhi cũng vì là người trong cuộc, cộng thêm đang thích Mạc Tước Phong, nghĩ hết tất cả biện pháp muốn ở lại bên người Mạc Tước Phong, nhưng làm như thế chỉ có thể làm Mạc Tước Phong càng thêm chán ghét cô ta hơn thôi.



Chỉ thấy Mạch Đóa Nhi tô môi đỏ choét, sau đó cầm túi xách tay hàng hiệu quyến rũ rồi mở cửa xe bước ra.



Ninh Thư lắc đầu, muốn vẽ hổ mà lại thành chó rồi. 



Ninh Thư vẫn chờ Mạch Đóa Nhi kết thúc một ngày quay chụp xong, Mạch Đóa Nhi lê thân thể mệt mỏi lên xe.



Một bên nổ máy xe một bên hỏi Mạch Đóa Nhi: "Dừng lại ở phía trước sao? Mạc Tước Phong sắp tới đón em sao?"



Mạch Đóa Nhi lắc đầu nói rằng: "Em không đến biệt thự, Mạc Tước Phong cũng sẽ không đến đón em, em muốn trở về chung cư." 
"Bây giờ em định làm thế nào, đứa bé này là của Mạc Tước Phong, có đứa bé này có thể sẽ tu thành chính quả với Mạc Tước Phong hả?" Ninh Thư hơi không xác định mà nói rằng: "Mặc kệ như nào, Mạc Tước Phong là cha đứa bé này, hắn phải có trách nhiệm đối với đứa bé này." 



"Thật... Thật sao, em thật có thể có tương lai với Mạc Tước Phong sao, có đứa bé này thì có thể sao?" Sắc mặt Mạch Đóa Nhi không còn khó coi như vậy nữa, trong mắt cũng có chút ánh sáng, cắn chặt môi.



"Bất kể như thế nào, em cũng muốn sinh đứa bé này ra." Mạch Đóa Nhi kiên định nói, chỉ cần có đứa bé này, cô ta và Mạc Tước Phong sẽ có liên hệ, cô ta là mẹ đứa bé, Mạc Tước Phong là cha đứa bé.



"Nếu như Mạc Tước Phong không đồng ý thì sao?" Ninh Thư hỏi. 



Mạch Đóa Nhi khẽ cắn môi, lập tức nói rằng: "Mặc dù Mạc Tước Phong không đồng ý, em cũng muốn lén sinh ra, thực sự không được thì em sẽ rời khỏi Giang thành, chuyển sang nơi khác sinh con ra."



Ninh Thư: …



Hiện tại thế này là muốn mang bầu mà bỏ trốn à? 



Ninh Thư cũng hoài nghi mình cầm nhầm kịch bản rồi.



"Sinh ra rồi thì sao, sinh ra rồi em sẽ nuôi đứa bé này sao? Em phải nghĩ kỹ, đứa bé này sinh ra sẽ không có cha, bây giờ sự nghiệp của em đang trong thời kỳ tăng lên, đột nhiên đi sinh con như vậy, danh tiếng thời gian trước dốc sức làm ra cũng không còn." Ninh Thư nhìn dáng vẻ kiên định của Mạch Đóa Nhi, lên tiếng hỏi.



Mạch Đóa Nhi thoáng chốc lại mờ mịt, hỏi Ninh Thư: "Em đây nên làm cái gì bây giờ." 



Ninh Thư:...



Fuck, các người sướng rồi, hiện tại lại tới hỏi tôi làm sao bây giờ, tôi làm sao biết làm sao bây giờ!



Ninh Thư run run khóe miệng, hỏi: "Trong lòng của em nghĩ như thế nào, em muốn kết quả như thế nào?" 



"Em, em, em muốn..." Mạch Đóa Nhi em em nửa ngày không nói ra được.