Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 322 : Tình yêu sâu đậm của kim chủ (34)

Ngày đăng: 06:47 30/04/20


Ninh Thư cảm thấy Thu Hân rất ác, theo như cốt chuyện thì nam nữ chính trong câu chuyện tình yêu được ca ngợi lúc này phải là Mạch Đóa Nhi và Mạc Tước Phong, nay cô ta lại thay thế Mạch Đóa Nhi trở thành người được Mạc Tước Phong toàn tâm toàn ý bảo vệ và yêu thương.



Mạc Tước Phong không phải là thích những người phụ nữ xinh đẹp và đơn thuần sao, nhưng hai từ thuần khiết và đơn thuần này lại chả có tí xíu quan hệ nào với Thu Hân cả.



Có lẽ Mạc Tước Phong vẫn còn đang đắm chìm trong mị lực của Thu Hân. 



Không chỉ trên báo chí, mà màn hình LED khổng lồ ở trên quảng trường cũng đang phát tin tức về tình cảm giữa hai người Mạc Tước Phong và Thu Hân, hơn nữa còn nói hai người kia đang chuẩn bị kết hôn.



Ninh Thư lắc đầu, đây là muốn bức điên Mạch Đóa Nhi sao, chắc là Thu Hân muốn được thêm nhiều điểm tích lũy nên mới cố gắng thay nguyên chủ ngược đãi Mạch Đóa Nhi như vậy.



Có một số việc không cần tốt quá, dù gì thì mục đích cuối cùng của việc phản công là thay đổi vận mệnh của nguyên chủ. 



Khi Mạch Đóa Nhi đứng trên quảng trường, nhìn đôi trai tài gái sắc kia, lại biết được hai người sắp kết hôn thì trong lòng cô ta như có một lỗ hổng rất lớn, vô cùng khó chịu, Mạch Đóa Nhi cảm nhận được dường như có thứ gì đó đang rời xa cô ta.



Loại cảm giác đó cũng đã từng xuất hiện trước đây, bây giờ khi nhìn thấy bộ dạng ngọt ngào của bọn họ, nhìn hai người đó thể hiện sự ân ái trước mặt mọi người thì cảm giác đó lại xuất hiện.



Hai người giống như một đôi kim đồng ngọc nữ, bỗng nhiên Mạch Đóa Nhi cảm thấy bản thân đang đứng bên cạnh Mạc Tước Phong, người phụ nữ ở bên cạnh Mạc Tước Phong chính là cô ta. 



Vì sao Mạc Tước Phong lại lạnh lùng, lại vô tình với cô ta như thế, hại cô ta mất đi đứa con, ngay cả vai diễn đã ký hợp đồng cũng mất, vì người phụ nữ kia mà đạp cô ta xuống vũng bùn, vì sao, vì sao...



Móng tay của Mạch Đóa Nhi cắm sâu vào trong thịt, cô ta hận người phụ nữ kia, cũng hận Mạc Tước Phong, hận Mạc Tước Phong khinh thường cô ta, không để ý đến tình cảm của cô ta.



Ánh mắt của Mạch Đóa Nhi trở nên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào màn hình LED khổng lồ kia, cả người đều đang run rẩy. 



Ninh Thư phải cùng Kiều Y tham gia vào một buổi lễ trao giải, bởi vì Kiều Y được đề cử trong một hạng mục giải thưởng âm nhạc nên cô phải cùng Kiều Y đi đến lễ trao giải đó.



Theo như cốt truyện cũ thì Mạch Đóa Nhi sẽ đoạt được giải ảnh hậu ở trong lễ trao giải này, nhưng lần này lại không liên quan gì đến Mạch Đóa Nhi cả, không biết là Thu Hân có đi theo cốt truyện cũ mà cướp luôn giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất kia hay không?
Ninh Thư liếc mắt nhìn về phía Mạch Đóa Nhi, bởi vì đã cùng hợp tác với Mạch Đóa Nhi trong một khoảng thời gian không ngắn nên cô cũng có thể nhận ra bóng dáng của cô ta.



Điều làm cho Ninh Thư khiếp sợ là sức lực của Mạch Đóa Nhi, trái tim nằm trong lồng ngực, lại được xương sườn bảo vệ nên với sức mạnh của Mạch Đóa Nhi thì cô ta không thể đâm xuyên qua người của Thu Hân chỉ bằng một nhát đâm như vậy.



Có lẽ đây chính là sức mạnh của sự tức giận và hận thù. 



Sau khi gây án xong thì Mạch Đóa Nhi muốn bỏ chạy nhưng cô ta lập tức bị người ta ngăn lại, hơn nữa cũng đã có nhân viên y tế đến để đưa Mạc Tước Phong và Thu Hân đi điều trị.



Thu Hân ngã xuống mặt đất, vẻ mặt của cô ta tràn ngập sự sợ hãi, hướng về phía Ninh Thư để cầu cứu: “Cứu tôi, cứu tôi, mau cứu tôi...”



Thu Hân coi Ninh Thư trở thành chiếc phao cứu sinh duy nhất, bởi vì bọn họ là cùng một loại người, bọn họ đều là người làm nhiệm vụ. 



Ninh Thư thật sự không biết phải cứu Thu Hân như thế nào, đòn đả kích nặng nề khi nhìn thấy một người làm nhiệm vụ khác chết trước mặt mình khiến Ninh Thư vẫn chưa thể hoàn hồn.



Một người làm nhiệm vụ mà mới cách đây không lâu còn tự xưng là tiền bối của cô đã chết.



Thu Hân nôn ra một búng máu, trên khuôn mặt của cô ta hiện lên đủ loại cảm xúc, sự sợ hãi khiến khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên vặn vẹo, cuối cùng thì ánh mắt của cô ta từ từ trở nên trống rỗng, sau đó hoàn toàn chết đi. 



Ninh Thư cảm thấy tay chân tê dại, đầu óc trống rỗng, cô cũng không dám suy đoán kết cục của Thu Hân.



Tình huống hỗn loạn cũng đã được khống chế, thảm đỏ vì sự ăn mòn của Axit sunfuric mà xuất hiện những lỗ hổng, những vết máu lưu lại ở trên đó cũng biến thành màu đỏ sẫm.



“Chị Trần, chị không sao chứ.” Kiều Y chạy đến trước mặt Ninh Thư: “Em ở bên trong nghe thấy mọi người kể bên ngoài xảy ra chuyện nên chạy ra xem.” 



Ninh Thư khẽ lắc đầu, nhưng sắc mặt của cô lại vô cùng tái nhợt.