Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 324 : Xã hội nguyên thủy nên làm nông nghiệp (1)

Ngày đăng: 06:47 30/04/20


Ninh Thư cảm thấy linh hồn của mình có phần ảm đạm nên bắt đầu ngồi xuống để tu luyện, đợi đến khi linh hồn không còn ảm đạm như lúc trước thì mới quay sang nói với 2333: “Kiểm tra xem lần này ta được bao nhiêu điểm tích lũy vậy.”



“Được thôi.”



Bảng skill lại xuất hiện trước mặt Ninh Thư. 



Số hiệu: 23333



Họ tên: Ninh Thư (người làm nhiệm vụ sơ cấp)



Tuổi: 27 



Điểm kinh nghiệm EXP: 40000+60000



Điểm linh hồn: 200



Điểm sinh mệnh: 60 



Điểm trí tuệ: 85



Điểm mị lực: 3



Điểm may mắn: 34 



Lực tinh thần: 120



Điểm vũ lực: 30



Tư chất:  26 



Công đức: 15



Kỹ năng: Kỹ năng bắn súng vòng năm, kỹ năng solo cặn bã – học việc thời kỳ nhập môn Tuyệt Thế Võ Công.



Danh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương. 



Hào quang: Mẫu nghi thiên hạ (lời chúc phúc của Hoàng hậu), Chiến sĩ thi đua (lời chúc phúc của Trần Hi)
Đã trải qua nhiều thế giới như thế, cũng gặp được không ít hạng người, khiến Ninh Thư cảm thấy hơi uể oải, đôi lúc bắt đầu quen thuộc với những người ở đó rồi lại phải lập tức rời khỏi thế giới đó, vốn không có cách nào có thể sống một cách yên ổn cả. 



Nhưng mà nó cũng khiến cho tâm trí của cô càng thêm kiên cường, Ninh Thư cảm thấy bản thân mình đã học được rất nhiều thứ từ những nhiệm vụ đó, có những sự kiên trì đến giờ nhìn lại mới thấy là nó rất đáng giá, cũng có những nguyên tắc không thể phá bỏ.



Đến lúc Ninh Thư tỉnh lại thì cảm thấy tâm tình của mình đã thả lỏng hơn nhiều, những cảm xúc tiêu cực cũng đã biến mất.



Ninh Thư đổi một ít Tích Cốc đan, nước lọc và một ít thuốc, đây đều là nhu yếu phẩm cho việc sinh tồn, cho dù ở trong những hoàn cảnh ác liệt thì cô cũng có thể chống đỡ được một khoảng thời gian. 



“2333, chúng ta bắt đầu làm nhiệm vụ thôi, một ngày nào đó ta cũng có thể đi đến những thế giới cao cấp, cũng sẽ gặp được rất nhiều kiểu nhiệm vụ, ta...” sẽ mang ngươi thăng cấp.



Ninh Thư còn chưa kịp nói xong thì bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, sau đó đã bị đưa đến thế giới nhiệm vụ.



Trời ơi! 



Đợi đến khi linh hồn hoàn toàn hòa vào thân thể thì Ninh Thư mới từ từ mở mắt, vừa nhìn thấy sơn động đen ngòm ở trước mắt thì biểu cảm của Ninh Thư hơi ngơ ngác, sau khi nhìn kỹ xung quanh thì quả nhiên là cô đang ở trong một hang động, bên cạnh còn có một đống lửa, còn cô đang nằm trên một đống cỏ trên mặt đất, hơn nữa còn có những con bò sát màu đen, to bằng ngón tay cái đang bò trước mặt cô.



Ninh Thư lập tức ngồi dậy, cả người đều nổi da gà, sau đó cầm lấy hòn đá bên cạnh để đập chết con vật kia, con vật đó bị đập trúng thì chỉ kêu xèo xèo mấy tiếng, sau đó có chất lỏng màu xanh từ trong người của nó bắn tung tóe ra khắp nơi.



Quá kinh tởm rồi. 



Ninh Thư giơ hai tay lên che miệng mới phát hiện là tay mình rất bẩn, hơn nữa còn có mùi rất kỳ quái, lại còn có nhiều lông hơn những người bình thường.



Ninh Thư hơi sửng sốt, sau đó phản xạ có điều kiện mà sờ lên ngực của mình, đến lúc đó cô mới để ý trên người mình đang mặc áo được làm từ lông của một loại thú nào đó.



Cũng may là cô còn sờ được vòng một của mình, tuy là nó hơi rủ xuống, hơn nữa lại còn dinh dính bẩn thỉu nhưng mà cô cũng có thể thở phào, bởi vì lúc nãy cô còn tưởng là mình lại biến thành đàn ông rồi chứ. 



Ninh Thư cảm thấy bản thân mình rất bẩn thỉu, trên người và tóc đều có rất nhiều bụi, mái tóc cũng bết lại một chỗ, bên cạnh đó cả người đều có một mùi rất kỳ lạ.



Chỉ những điều này đã khiến cho Ninh Thư không thể chịu nổi rồi, thế mà thân thể này còn đang cảm thấy khó chịu, đầu óc choáng váng lại còn ho khan, xem ra là bị cảm, hơn nữa còn đang sốt cao.



“Thảo, cô tỉnh rồi, cô tỉnh rồi.” Một người phụ nữ ăn mặc giống y như vậy đi đến, nhìn thấy Ninh Thư đang ngồi thẫn thờ ở một góc thì vội vàng buông đống củi trong tay xuống. 



“Thảo, thật sự là cô đã tỉnh rồi, Vu còn nói là khả năng cô sẽ không tỉnh lại nữa, vậy mà không ngờ cô đã tỉnh lại.” Người phụ nữ đó đi đến trước mặt của Ninh Thư, sau đó cô lập tức ngửi được mùi mồ hôi cùng với mùi của thứ gì đó đang lên men ở trên người của đối phương, khiến Ninh Thư cảm thấy bệnh ngạt mũi của mình đã được mùi đó chữa khỏi rồi.



“Thảo, cô làm sao vậy, Thảo, cô nói chuyện đi chứ.” Người phụ nữ kia nhìn thấy Ninh Thư vẫn đang ngồi ngây người thì lập tức sát lại gần, sự lo lắng tràn đầy trên khuôn mặt ngăm đen của cô ta.