Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 339 : Xã hội nguyên thủy nên làm nông nghiệp (16)

Ngày đăng: 06:47 30/04/20


Khải không ngờ mình lại bị một giống cái hất ra, hơn nữa suýt nữa bị đối phương quơ một cái lên mặt hắn.



Sắc mặt Khải hơi khó coi, nhìn thoáng qua Thiên Giai như sắp khóc, thấp giọng nói với Ninh Thư: "Đừng ầm ĩ nữa, đi theo tôi, có chuyện gì chúng ta đến bên cạnh nói."



Ninh Thư liếc mắt nhìn hắn: "Mắc mớ gì tới anh?" 



Ninh Thư bây giờ thật sự không quen nhìn bộ dạng của Thiên Giai, còn không bằng nói toạc với nhau cho khỏi phải lui tới nữa, dù sao về sau cô cũng chẳng phải là dựa vào Thiên Giai để sống.



Thiên Giai về sau sẽ trở thành nữ vương, sống như thế nào cũng không liên quan tới cô, cô căn bản không cần lấy lòng Thiên Giai, dù hiện tại cô bị đuổi ra khỏi bộ lạc, Ninh Thư cũng cảm thấy mình vẫn có thể sống sót.



"Cô..." Sắc mặt Khải rất khó chịu, nhất là trước mặt Thiên Giai. 



"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Thụy quắc mắt nhìn chằm chằm Ninh Thư: "Giai làm gì cô, hôm nay không nói rõ ràng việc này, thì chỉ có nước tìm tộc trưởng và Vu nói rõ."



Ninh Thư mím môi một cái nói: "Có gì hay mà nói, không phải là cãi nhau giữa các giống cái sao? Lẽ nào mọi người muốn nhúng tay."



Ninh Thư cười cười với Thiên Giai: "Thần nữ thuần khiết chắc là sẽ không tính toán chuyện nhỏ như vậy với tôi đâu ha." 



Thiên Giai chỉ cảm thấy giống cái này quá đáng ghét, còn lôi cái danh hiệu thần nữ ra ngoài, như thể nếu cô ta tính toán thì sẽ có lỗi với cái danh hiệu thần nữ này vậy.



Thiên Giai chỉ cảm thấy từng đợt uất ức đánh vào trong tim, cô ta thế mà lại bị một người nguyên thủy làm cho không xuống nước được.



"Tôi sẽ không so đo, lần này tôi không cho cô muối, là vì trong nhà quả thực không còn muối." Thiên Giai lạnh nhạt nói. 




Về tới động, Chi đang bện rổ, Chi thấy trên tay Ninh Thư trống không, hỏi: "Cô không lấy muối sao?" 



"Đừng nói nữa, tôi cãi nhau với Giai, chuyện này không liên quan đến cô, cô nên thế nào thì cứ thế ấy." Ninh Thư áng chừng một cái rổ, nói: "Chi, bện một cái rổ lớn một chút, tối nay tôi muốn đến mỏ muối lấy muối."



Sắc mặt Chi lập tức thay đổi, liền vội vàng hỏi: "Thảo, cô đến mỏ muối, cô biết mỏ muối ở đâu sao? Thủ lĩnh nói không cho phép người thú bộ lạc tự mình đi lấy muối, bị phát hiện sẽ bị đuổi ra khỏi bộ lạc, lại còn đi vào buổi tối, cô làm như vậy quá nguy hiểm."



"Thảo, rốt cuộc cô làm sao vậy?" Chi lo lắng nhìn Ninh Thư. 



Ninh Thư cầm gậy gỗ to bằng nắm tay đứa bé, mài trên tảng đá, mài cho thật sắc, như vậy lực sát thương sẽ lớn hơn một chút.



"Tất cả cũng để sống sót, lần này tôi xích mích cùng thần nữ, về sau cô ta sẽ không cho tôi muối nữa, để cô đi xin cô ta, phải tới lúc nào, không có đủ muối, thì không thể lưu trữ thức ăn, tôi đi lấy ít muối về tự chúng ta chưng, nếu như tôi bị phát hiện, cô cứ nói cô không biết gì, nói là do tôi làm." Ninh Thư mài gậy gỗ trong tay.



Đến khi gậy gỗ được mài nhọn hoắt rồi, lại giã nát một vài thảo dược, bôi lên người. 



Chi thấy sắc trời bên ngoài đã nhá nhem, chỉ nhìn thôi cũng đã làm người ta sợ, thực sự không muốn để Thảo đi mạo hiểm, nói rằng: "Thảo, đừng đi, trời tối như thế, buổi tối quá nguy hiểm, chúng ta đã có nhiều thịt như vậy, đủ cho hai người chúng ta ăn, nếu như bị thủ lĩnh phát hiện, sẽ bị trừng phạt mất."



"Một chút thịt như vậy còn thiếu rất nhiều, yên tâm tôi không sao." Ninh Thư bôi thảo dược tránh muỗi đuổi rắn lên toàn thân, đeo rổ sau lưng.



Quai đeo dùng dây mây làm cứa trên vai hơi đau, cầm gậy gỗ ra khỏi động. 



Chi nhìn bóng dáng Ninh Thư biến mất trong bóng tối, giống như bị bóng tối nuốt chửng vậy, khiến trong đầu Chi cực kỳ khó chịu, đứng ngồi không yên trong động chờ Ninh Thư.