Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 350 : Xã hội nguyên thủy nên làm nông nghiệp (27)
Ngày đăng: 06:47 30/04/20
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Thủ lĩnh tộc trưởng nhìn thấy hai người đối đầu không khoan nhượng, liền nói với Ninh Thư: "Người thú giống cái này đã hại chết con của thần nữ, mà con của thần nữ chính là thần tử, để thần nữ xử phạt cô ta đi."
Ninh Thư trực tiếp liếc mắt một cái: "Được thôi, vậy thì phạt cả bạn lữ của Diệp cùng chết chung đi."
"Không thể làm thế được, người thú giống đực còn phải đi săn." Thủ lĩnh tộc trưởng lập tức phản bác.
"Vậy Diệp đáng chết sao? Chuyện này đều là lỗi của Diệp sao." Ninh Thư nhíu đôi lông mày xấu xí hỏi.
Thủ lĩnh tộc trưởng không hé răng nói lời nào.
Ninh Thư cười lạnh, bởi vì nhỏ yếu, nên đáng bị ức hiếp, bởi vì nhỏ yếu, nên cô ta đáng chết.
"Bộ lạc không có nguyên tắc như này nên bị tiêu diệt hết đi, thủ lĩnh, ông cứ liếm chân thần nữ như vậy, để xem thần nữ mang lại lợi ích gì cho ông."
Ninh Thư lạnh giọng châm chọc.
Một bộ lạc vì một thần nữ mà vứt bỏ những người khác trong tộc, bộ lạc như vậy nên diệt hết đi còn hơn.
"Đừng tưởng rằng thần ban sức mạnh cho cô, thì không biết nặng nhẹ như thế." Thủ lĩnh lạnh giọng nói.
Ninh Thư nghênh ngang đắc ý nói: "Thần ban cho tôi sức mạnh, để tôi có sức mạnh bảo vệ mình."
"Anh, các anh đi giết bọn họ cho tôi, giết hai người bọn họ." Thiên Giai chỉ vào Ninh Thư rồi hô lớn về phía mấy người bạn lữ của mình.
Bạn lữ của Thiên Giai lập tức xông lên bao vây, biến hình mài vuốt lao về phía Ninh Thư.
Ninh Thư vươn nắm tay đánh lên cơ thể người thú, đột nhiên cảm thấy một sự chấn động kịch liệt.
Cảm giác rung động vô cùng lớn, khiến mọi người không đứng vững chân.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên thất thần, hiển nhiên là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Quả nhiên họa lớn ập lên đầu thì ai có thân người đấy lo.
"Đây là sức mạnh thần ban cho tôi, không bao lâu nữa tôi cũng sẽ chết, những người này đều cần cô chăm sóc." Vu ho khan nói: "Mỗi một nhiệm kỳ Vu đều sẽ nhận được một chút thần lực từ thần."
Ninh Thư:...
Vậy cô đánh bừa mà trúng sao? Nói sức mạnh của mình là của thần ban cho, vậy xem ra cô không phải là người kế thừa tiếp theo.
Trong chốc lát, kết giới đã mờ đi, giống như bong bóng dưới ánh mặt trời.
Ninh Thư vội vàng chia gậy gỗ được mài nhọn hoắt cho mọi người, bình tĩnh nói: "Không cần sợ, có tôi ở đây."
"Chi, lát nữa cô dẫn mọi người đến nham động lớn, tôi ở phía sau bảo vệ mọi người." Ninh Thư nói với Chi.
Môi của Chi run rẩy, chỉ biết gật đầu, nắm thật chặt gậy gỗ trong tay, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, tình trạng của những người thú giống cái khác còn nghiêm trọng hơn Chi.
Đã quen với sự che chở của người thú giống đực, đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, người thú giống cái căn bản không biết nên làm gì bây giờ.
Mặt đất vẫn còn đang rung động, chỉ là cường độ của dư chấn cũng làm người khác đứng không vững, lúc này Ninh Thư mới cảm giác được nhiệm vụ này khó khăn thế nào.
Sợ hãi mới là điều đáng sợ nhất, còn không biết vận mệnh của mình.
“Bụp” một tiếng, kết giới bị phá vỡ, Vu nhét đá thần vào trong tay Ninh Thư, hộc ra máu tươi nói: "Tiếp tục xây dựng duy trì bộ lạc."
Ninh Thư cầm lấy đá thần được Vu cầm mà hơi nóng lên, nhìn thấy Vu té trên mặt đất, cuối cùng thân thể hóa thành tro bụi.
Ninh Thư cắn chặt môi, cổ họng hơi tắc nghẽn, lại nhìn thấy Vạn Giới thạch trên đài cúng tế, trực tiếp nhét vào trong ngực, sau đó dẫn một đoàn người thú giống cái và người thú nhỏ đi về phía nham động.
Chi lảo đảo đi phía trước dẫn đường, Ninh Thư đi phía sau đội ngũ, trong tay nắm chặt cây gậy gỗ dính đầy máu, trên da thú, trên mặt đều dính máu tươi, đôi mắt nhìn chằm chằm những dã thú đang đuổi theo sau.