Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 38 : Tướng quân yêu thôn cô (7)

Ngày đăng: 06:43 30/04/20


Edit: Akito



Ninh Thư không có cách nào, chỉ có thể đến phủ công chúa ở, nếu như cùng Lý Ôn cò kè mặc cả, đem hắn làm phát bực, khóc cũng không biết tìm nơi nào để khóc, ít nhất xuất cung rồi, cũng không cần can thiệp đến những thị phi trong hậu cung này nữa.



“Thần muội đa tạ hoàng huynh ân điển.” Ninh Thư hướng Lý Ôn hành lễ xong, liền chuẩn bị trốn đi, không nên tiếp xúc nhiều với Lý Ôn.



“Chờ một chút.” Lý Ôn gọi Ninh Thư lại, Ninh Thư quay đầu lại nhìn Lý Ôn, Lý Ôn nhàn nhạt nói: “Tới mài mực.”



Ninh Thư ‘A’ lên một tiếng, đi qua vén ống tay áo lên, đổ một tí nước vào nghiên mực, cầm lấy thỏi chu sa mài lên, trong lòng Ninh Thư là đang làm theo phản xạ đấy, nàng căn bản chưa bao giờ mài mực qua, đây là kỹ năng trong trí nhớ nguyên chủ.



Cũng may tuy rằng động tác không thạo, nhưng chậm rãi thuần thục hơn, Lý Ôn nhìn nàng một cái, thấy Lý Ôn nhìn sang, Ninh Thư lập tức hướng Lý Ôn nhe ra hàm răng trắng nhỏ tươi cười nhìn hắn.



Lý Ôn dời đi ánh mắt, ánh mắt đặt ở trên mặt tấu chương, cầm lấy bút chu sa ở bên trên tấu chương vẽ vòng, ánh mắt Ninh Thư không dám nhìn đông nhìn tây, cúi đầu nhìn xem nghiên mực.



Trong thư phòng yên tĩnh, chỉ phát ra rất nhỏ tiếng ma sát mài mực, trong lòng Ninh Thư khổ muốn chết, nàng muốn đi, đứng ở bên cạnh Lý Ôn, tóc gáy trên người đều dựng thẳng đứng rồi, toàn thân cũng nổi da gà luôn.



Ở thế giới trước đối mặt với Lăng Tuyết cũng không có cảm giác như vậy, đối mặt Lý Ôn quả thực một cái cửa cũng tìm không được, sờ không đến tâm Lý Ôn, ngay cả cảm xúc bây giờ của hắn, cao hứng hay là mất hứng, phẫn nộ hay là vui sướng cũng nhìn không ra.



Chính là nguyên chủ cũng không hiểu rõ được ca ca ruột của nàng.



Ở Ninh Thư xem ra, Lý Ôn chính là một người đánh mất *hỉ nộ ái ố mà nhân loại nên có, quá thâm trầm.



*Hỉ nộ ái ố: niềm vui



“Vì cái gì đột nhiên nghĩ đến muốn xuất cung.” Lý Ôn đột nhiên lên tiếng.




Ninh Thư không có để ý đến nàng, chuyên tâm nhìn đồ vật trong rương, ở bên trong mấy cái rương còn chứa đủ loại sách vở.



Thời điểm bữa tối, hoàng hậu mang theo một đại bang tử người, đội ngũ khổng lồ, chính là Lý Ôn cũng không có bày trận lớn như vậy, đi tới Lan Uyển điện.



Trông thấy Ninh Thư, vẻ mặt hoàng hậu không buông không bỏ, lôi kéo tay Ninh Thư, quan tâm lại không vui nói: “Ân Huệ, ngươi làm sao lại muốn xuất cung, phải hay không vì chị dâu chiếu cố không chu toàn, ngươi là muội muội của hoàng thượng, là Ân Huệ công chúa của Đại Ung, sao có thể không sống trong cung được, đừng chuyển ra ngoài, chị dâu không nỡ để ngươi rời đi.”



Ninh Thư nhìn vẻ mặt không buông tha của hoàng hậu, biết rõ hoàng hậu thật sự không nỡ để cái người trong đội ngũ tiên phong này đi mất.



Ninh Thư đáp lời qua loa với hoàng hậu, “Hoàng tẩu, trong lòng muội thật sự rất khó chịu, muốn đổi hoàn cảnh sống, Ân Huệ sẽ thường xuyên tiến cung đến thăm Hoàng tẩu mà.”



Hoàng hậu thấy Ân Huệ quyết tâm rời đi, nụ cười trên mặt cũng dần phai nhạt, hai đầu lông mày mang theo u sầu, hiển nhiên là suy nghĩ nếu đứa em gái chồng này rời đi, chắc chắn hoàng cung sẽ xảy ra biến hóa.



“Ngươi cái đứa nhỏ này, tâm tình khá hơn phải hồi cung a, ngươi một nữ hài tử, nào có ý tứ không chịu về nhà đây?” Hoàng hậu qua loa hai câu liền rời đi.



Đợi đến lúc hoàng hậu đi rồi, phi tần hậu cung như ong vỡ tổ đến tìm Ninh Thư, đều là muốn hỏi thăm Ninh Thư có phải thật hay không muốn xuất cung.



Đối với chuyện công chúa muốn ra khỏi hoàng cung, tâm tình của đại đa số phi tần đều vui vẻ, dù sao ít đi một người phân tán lực chú ý của hoàng thượng, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ đưa mắt phóng tới trên người các nàng đấy.



Phi tần đều biểu đạt sự chúc phúc đối với Ninh Thư, tặng một ít gì đó, Ninh Thư không chút khách khí đem những thứ đó thu lại, đối với mấy phi tử này giả mù sa mưa quan tâm muốn giữ mình lại, Ninh Thư nói thẳng thân thể mệt mỏi, tiễn khách.



Phản ứng của Nguyên Đông cùng Diệu Tình hoàn toàn trái ngược, Diệu Tình là một chút cũng không muốn rời khỏi hoàng cung, nhưng với thân phận là cung nữ bên người công chúa, phải luôn đi theo bên cạnh công chúa, miệng Diệu Tình cũng nhanh chóng nổi lên vết bỏng rộp.



Thái độ của Nguyên Đông thì lại không sao cả, Ninh Thư nhìn ở trong mắt, không nói gì, nàng sẽ để cho Diệu Tình như ý nguyện lưu lại hoàng cung.