Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 382 : Chàng là thiên thần của ta (6)

Ngày đăng: 06:48 30/04/20


Đoàn người của An Hựu đến cửa, An Hựu xuống ngựa trước, sau đó dìu Quận chúa Minh Châu xuống lưng ngựa, hai người đều không ngại tiếp xúc thân thể với nhau.



"Mẹ." Đầu tiên An Hựu gọi một tiếng lão thái thái, lão thái thái liên tục gật đầu, nói: "Trở về là tốt rồi, là tốt rồi."



Khuôn mặt Ninh Thư nở nụ cười nhìn An Hựu, An Hựu là một nam nhân anh tuấn uy vũ, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, trên người mang theo sức hút của người đàn ông trưởng thành, khoác trên mình bộ quân phục mang lại cho người khác cảm giác an toàn. 



"Lệnh Nhàn." Vẻ mặt An Hựu nhu hòa, vươn tay nắm lấy bàn tay Ninh Thư, nụ cười trên mặt Ninh Thư đều cứng lại, toàn thân sợ hãi.



"Việc trong nhà làm nàng khổ rồi." An Hựu nắm lấy tay Ninh Thư.



"Cha, mẹ nhớ người đến mức đổ bệnh, cha vừa trở về thì mẹ lại khỏe rồi." An Linh Vân nhõng nhẽo nói. 



Nhìn khuê nữ của mình, An Hựu lại nghĩ tới Quận chúa Minh Châu, giải thích với mọi người: "Đây là Quận chúa Minh Châu, là con gái của Yến vương, bên cạnh là tiểu Thế tử."



Mọi người vừa nghe thấy, thì vội vã quỳ xuống hành lễ, Quận chúa Minh Châu vội vàng nói: "Mọi người không cần đa lễ, nhìn thấy các người, trong lòng ta vô cùng hâm mộ và ngưỡng vọng, ta muốn hòa mình vào trong gia đình này."



Ninh Thư:... 



Mặt lão thái thái Thẩm thị biến sắc, vốn tưởng rằng là một cô gái bình thường trong đám loạn dân, nhưng thật không ngờ lại là Quận chúa hoàng gia, hơn nữa còn cưỡi chung ngựa với con trai mình, không hề đề phòng nam nữ.



"Quận chúa Minh Châu tạm thời sẽ ở trong phủ Tướng quân." An Hựu nói với mọi người một câu, sau đó lại xoay đầu lại nói với Quận chúa Minh Châu: "Về sau người hãy coi phủ Tướng quân như nhà của mình."



An Linh Vân thấy cha mình đối tốt với Quận chúa Minh Châu như vậy, dậm chân nói: "Cha, cha không thương yêu Linh Vân rồi, cha thích cái cô Quận chúa gì gì này rồi." 



Ninh Thư quát lớn An Linh Vân: "Không cho phép vô lễ với Quận chúa."



"Không sao đâu." Quận chúa Minh Châu vội vàng nói: "Ta rất hâm mộ các người, nhìn thấy các người, ta lại nhớ lại người thân ở Vân Châu, bọn họ đã không còn trên đời này nữa rồi."



An Linh Vân lập tức lộ ra biểu cảm đồng tình, nói: "Không sao, sau này ta sẽ là bạn tốt của cô." 
Quần áo đại tang của cổ nhân, phẩm chất tốt đẹp là quan trọng nhất, lòng hiếu thảo để đánh giá phẩm hạnh của một người, gia tộc có chút nghiêm khác thậm chí còn cấm dục, trong thời hạn chịu tang có đứa trẻ nào được sinh ra, thậm chí sẽ trở thành một vết nhơ trong sự nghiệp của quan viên.



Xét từ điểm đó, quả thực Quận chúa Minh Châu là một kẻ không có trái tim, trong thời gian chịu tang còn tằng tịu bất chính với nam nhân khác, không biết Yến vương có tức giận đến mức sống lại hay không.



Có điều một người không rành thế sự như Quận chúa Minh Châu lại không biết những điều này. 



Đây là thế giới ngôn tình, những thứ này đều là việc nhỏ không đáng kể nên không cần để ý.



"Rảnh rỗi thì đi thỉnh giáo bà của con, bà của con là một người vô cùng giỏi giang." Ninh Thư lạnh nhạt nói một câu.



An Linh Vân gật đầu lui xuống sắp xếp. 



Lúc ăn cơm.



Lão thái thái Thẩm thị nhìn một bàn toàn là thức ăn chay, hỏi Ninh Thư: "Hôm nay cũng không phải là ngày mười lăm, sao lại ăn chay thế."



Lão thái thái tín Phật, ngày mười lăm mỗi tháng đều sẽ ăn chay một ngày, cầu nguyện cho An Hựu ngày thường hay đi đánh trận có thể bình an, cũng là vì muốn tiêu tán chuộc tội cho bàn tay dính đầy máu tươi của An Hựu. 



Tùy tiện phá vỡ quy tắc của lão thái thái như vậy, trong lòng lão thái thái rất khó chịu.



Ninh Thư lại nói: "Mẹ, Quận chúa Minh Châu là người đang để tang, thực sự không thích hợp ăn thịt cá như chúng ta."



Lúc này, Quận chúa Minh Châu dắt tiểu Thế tử đi tới, nghe được lời nói của Ninh Thư, vô cùng cảm động nói: "Đa tạ phu nhân đã nghĩ cho ta, nhưng ta muốn hòa vào trong đại gia đình này, mọi người không cần lo lắng cho ta." 



Ninh Thư: Ha ha ha...



Ninh Thư rõ ràng nhìn thấy sắc mặt lão thái thái đen lại, Thẩm thị nhìn Quận chúa Minh Châu điềm đạm đáng yêu, tươi mát thoát tục, trong lòng vô cùng khó chịu, một kẻ đang trong thời gian để tang lại muốn sống một khoảng thời gian dài trong gia đình người khác.