Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 399 : Chàng là thiên thần của ta (23)

Ngày đăng: 06:48 30/04/20


An Hựu biết nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó Minh Châu sẽ oán trách hắn. An Hựu yêu Minh Châu, hắn muốn cho Minh Châu những thứ tốt nhất, nhưng thân thể tàn tạ này của hắn sao vậy, trước kia hắn không như thế này.



An Hựu tìm đến rất nhiều đại phu, cũng dùng rất nhiều thuốc, nhưng uống vào đều không có tác dụng, cho dù là thuốc của đại phu có tiếng cũng uống cả rồi, thật sự trở thành cái siêu sắc thuốc rồi, nhưng vẫn không cải thiện được tình trạng “xuất sớm”.



Ninh Thư lặng lẽ quan sát An Hựu uống từng bát thuốc lớn, một ngày ba bữa còn chăm chỉ hơn ăn cơm, vẻ mặt hắn xanh mét nhìn khó coi chết đi được. 



Trên mặt Ninh Thư vẫn tỏ ra đoan trang, hiền hậu nhưng trong lòng đang chống nạnh mà cười như điên.



Nhất là khi nhìn thấy An Hựu bây giờ thường xuyên ngủ trong thư phòng và thần sắc u oán của Minh Châu, Ninh Thư chỉ cười khẩy trong lòng.



An Hựu bây giờ không thể cứ yêu nàng là “làm” nàng đến chết nữa rồi, không có cách nào khiến Minh Châu đắm chìm trong dục vọng. 



Ha ha ha.



Ninh Thư vô cùng muốn vươn người một cái để diễn tả niềm vui sướng trong lòng nhưng nghĩ cho hình tượng đoan trang của mình, Ninh Thư lại thôi.



An Hựu tuy là "hạn chế về chiều dài - khiêm tốn về chiều rộng - hạng bét về sức bền" nhưng Minh Châu không ngờ lại mang thai thật. Thậm chí nàng ta còn không biết mình mang thai, lúc ăn cơm nôn đến không biết trời đất là gì, sau đó mời đại phu tới, đại phu bắt mạch nói nàng đã có thai hai tháng rồi. 



Lão thái thái mặc dù không ưa gì Minh Châu nhưng đứa bé trong bụng nàng tốt xấu gì cũng là cháu của bà, nhiều cháu là chuyện tốt, bà thậm chí còn lấy tiền để dành của mình ra mua rất nhiều đồ tẩm bổ cho Minh Châu.



Lão thái thái nhìn dáng vẻ yếu ớt của Minh Châu thấy sức khỏe nàng có vẻ không tốt cho lắm, trong lòng hơi lo lắng. Bà chỉ mong đứa bé có thể suôn sẻ ra đời.



An Hựu biết được người mình yêu mang thai thì vô cùng phấn khích, còn vui sướng hơn lần đầu tiên làm cha. Hắn bế Minh Châu xoay tròn hai vòng, lão thái thái bị dọa sợ vội vàng mắng hắn thả nàng xuống. 



Được tin Minh Châu có thai, An Linh Vân rất không vui. Bây giờ An Linh Vân đã không còn là người suy nghĩ đơn giản như hồi trước, nàng nghĩ rất nhiều về đứa trẻ trong bụng Minh Châu. Điều đầu tiên An Linh Vân nghĩ tới chính là đứa bé này có thể sẽ đe doạ tới vị trí của ca ca nàng.




An Linh Vân bây giờ vô cùng căm ghét Quận chúa Minh Châu, nghe thấy ca ca còn gọi tiểu thiếp thấp hèn kia là Quận chúa, lập tức phỉ nhổ một cái, nói: "Nàng ta bây giờ chẳng còn là Quận chúa gì hết, chỉ là một tiểu thiếp mà thôi."



Sau đó An Linh Vân bèn đem chuyện Minh Châu chạy trốn ra chiến trường và những chuyện xảy ra giữa hai người kia kể cho ca ca nghe, còn nói thêm bây giờ Minh Châu đã có thai được hai tháng. 



An Du nghe xong, cả người như muốn phát điên. Hình tượng người con gái thùy mị như nước trong lòng hắn bỗng chốc tan thành mây khói, trong nháy mắt trở thành tiểu thiếp của cha hắn, tới đây còn sắp sinh ra một đứa bé.



An Du mím môi một cái, trong bụng thở dài một hơi, lao ra chiến trường là cái loại dũng cảm gì, nếu như nàng ta chạy tới quân đội ở Lợi Châu, nhất định sẽ bị mấy tên lính già hung hãn lôi vào trong doanh trướng biến thành kĩ nữ trong quân đội.



Trong khoảng thời gian ở Lợi Châu này, An Du nếm trải muôn vàn đắng cay, nơi đó không nói lý lẽ, không có đúng sai, chính nghĩa, chỉ có nắm đấm và sự trải đời. 



Thời gian đầu mới tới, hắn không phục, trong lúc nói lý bị người ta đánh ngã sõng xoài trên mặt đất, lúc ngã xuống còn bị những người xung quanh giẫm đạp lên. Vết sẹo trên mặt hắn là trong lúc diệt phiến loạn bị bọn cướp làm bị thương.



Một đao kia thiếu chút nữa đã lấy mạng của hắn. Lúc đó, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt của Minh Châu, nhưng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như bây giờ.



An Du chỉ cảm thấy hết sức hoang đường. 



Ninh Thư gọi An Du tới trước mặt, nói: "Ta và bà nội đã xem cho con một nữ tử, kêu con trở về gặp mặt."



An Du nhìn mẫu thân điềm tĩnh nói chuyện với mình, một chút đau lòng cũng không thể hiện ra, thậm chí trong lúc phủ Tướng quân lâm vào khủng hoảng còn có thể đứng ra như vậy.



"Mẹ, xin người cứ làm chủ." An Du có chút rã rời: "Chỉ cần nữ tử có thể lo liệu việc nhà chu toàn giống như người là được." 



Ninh Thư thấy bộ dạng này An Du, liền hỏi thẳng: "Con vẫn chưa quên được Minh Châu?"