Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 410 : Cưng chiều tận xương (4)

Ngày đăng: 06:48 30/04/20


Thật lòng mà nói thì Ninh Thư cũng không biết phải chung đụng với vị hôn thê của Cung Lạc như thế nào, hơn nữa Tống Ngưng còn rất thích Cung Lạc, nên cảm giác lúc này lại càng kỳ quái.



“Giờ cũng đã là nửa đêm, em có chuyện gì quan trọng sao?” Nếu không cũng sẽ không ngồi chờ đến nửa đêm, Ninh Thư nhìn về phía Tống Ngưng rồi hỏi.



Tống Ngưng ngồi xuống ghế sô pha, cả người hơi dựa về phía sau, khiến người khác cảm thấy thân hình yêu kiều kia như muốn khảm vào ghế sô pha, nói: “Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau nên em muốn đến thăm anh.”



“Cuối tuần nhà em có tổ chức một buổi tiệc nhỏ, nên em cố ý đến tìm anh, hơn nữa bác trai, bác gái cũng sẽ tham dự.” Tống Ngưng khẽ cau mày, khiến khuôn mặt của cô ta vừa có sự quyến rũ của một người phụ nữ, lại mang vài phần ngây thơ.



Thực sự là một cô gái xinh đẹp, dù Ninh Thư dùng ánh mắt của một người phụ nữ để đánh giá đối phương thì cũng không thể không nói Tống Ngưng là một người phụ nữ xinh đẹp và rất có khí chất, khiến người đối diện cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.



Không biết là hào quang của nữ chính An Noãn phải lớn như thế nào mới có thể đánh bại được Tống Ngưng, đánh bại một người phụ nữ đẹp hơn, giàu hơn và có bản lĩnh hơn cô ta.



Ninh Thư nói: “Mấy việc như thế này thì em chỉ cần gọi điện thoại là được, đâu cần muộn như thế này còn đến đây.”



Tống Ngưng đứng dậy rồi đi đến trước mặt Ninh Thư, khuôn mặt nhỏ nhắn như cánh hoa sen, tươi tắn động lòng người, Ninh Thư cảm thấy lồng ngực của mình bỗng nhiên tê dại, thậm chí còn xuất hiện ảo giác cô đã yêu người phụ nữ này rồi.



Ninh Thư vội vàng lắc đầu, bà nó, tôi là phụ nữ thì sao có thể yêu phụ nữ được.



Tống Ngưng lại khẽ nhíu mày, tựa như không hài lòng với phản ứng của Ninh Thư, một lúc sau mới lên tiếng: “Chúng ta rất lâu rồi không gặp mặt nên em mới muốn qua đây để thăm anh.”



Tống Ngưng đếm đầu ngón tay, giống như đang tính xem hai người bọn họ bao lâu rồi chưa gặp mặt, sau đó lại dùng đầu ngón tay đâm vào lồng ngực của Ninh Thư: “Chẳng lẽ em không thể đến đây thăm anh sao.”



Ninh Thư:...



Cho nên mới nói xuyên thành đàn ông mệt mỏi ra sao, có rất nhiều thứ bất tiện còn chưa tính, lại còn phải đối mặt với đủ chiêu trò tán tỉnh của những người phụ nữ khác.



Cô quá mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục nữa.



Ninh Thư bắt lấy cánh tay đang không ngừng đâm vào ngực cô của Tống Ngưng, em gái, làm như vậy cũng rất đau đó.




Tống Ngưng dùng ánh mắt buồn khổ để nhìn về phía Ninh rồi nói: “Cung Lạc, hôm qua em nói từ hôn chỉ là nói đùa thôi, anh đừng tin là thật.”



Ninh Thư gật đầu: “Anh biết, hôn sự giữa hai nhà chúng ta đâu phải nói muốn hủy là hủy.”



Biểu cảm của Tống Ngưng càng thêm tăm tối, con người này thật là khó chơi, uổng cho cô ta yêu hắn nhiều năm như vậy.



Ăn sáng xong thì Ninh Thư lập tức đến công ty, nếu như nhiệm vụ lần này còn chưa tìm được cách giải quyết thì cô chỉ có thể học cách xử lý mọi việc trong công ty trước.



Dù sao thì học thêm những kiến thức mới cũng không có gì là xấu cả.



Nhưng một lúc sau thì Tống Ngưng đã xuất hiện trước mặt cô, trên người mặc một bộ trang phục công sở, Ninh Thư nhìn về phía đối phương.



“Từ ngày hôm nay trở đi, em sẽ trở thành thư ký của anh.” Tống Ngưng đứng trước mặt Ninh Thư rồi xoay một vòng, cuối cùng quay sang hỏi Ninh Thư: “Cung Lạc, anh thấy em mặc bộ đồ công sở này có đẹp không?”



Ninh Thư gật đầu: “Rất xinh đẹp.”



Làn da của Tống Ngưng rất đẹp, khi mặc bộ trang phục màu khói này thì làn da của cô ta càng thêm trắng noãn, nhất là lúc Tống Ngưng nở nụ cười thì càng khiến người khác cảm thấy rung động.



Ninh Thư không ngừng niệm a di đà phật trong lòng, thật là xinh đẹp, một lần nữa cô không hiểu tại sao Cung Lạc lại không thích Tống Ngưng chứ.



Tống Ngưng dùng ánh mắt bất lực để nhìn về phía Ninh Thư, rồi nói: “Nếu anh cảm thấy xấu thì không cần gạt em.”



“Em rất đẹp.” Đây là lời thật lòng của Ninh Thư.



Tống Ngưng:...



Thật lòng cái con khỉ.