Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 419 : Cưng chiều tận xương (13)
Ngày đăng: 06:48 30/04/20
"Cung Lạc, anh có thể hiểu được cảm nhận của em không?" Tống Ngưng đưa tay ra nắm lấy tay áo sơmi của Ninh Thư, nắm rất chặt, khớp xương đều đã trắng bệch ra, khẽ run lên, khiến người ta cực kỳ đau lòng.
Ninh Thư cảm thấy đầu cô đau quá, cô làm sao có thể đáp lại tình cảm của Tống Ngưng đây, người Tống Ngưng yêu là Cung Lạc, không phải cô, nhưng bây giờ Tống Ngưng muốn cô giao ra tấm chân tình của mình, tấm chân tình này là của cô, không phải của Cung Lạc.
"Tống Ngưng, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đi trước đây." Ninh Thư bỏ bàn tay của Tống Ngưng đang nắm lấy tay của mình ra, trực tiếp đi ra khỏi phòng bệnh.
"Cung Lạc, Cung Lạc, tại sao anh có thể đối xử tàn nhẫn với em như vậy." Giọng nói của Tống Ngưng yếu ớt vang lên trong phòng bệnh.
Nhìn thấy Ninh Thư đi không quay đầu lại, Tống Ngưng càng tức giận đến mức nhảy dựng lên, trước nay cô ta chưa từng thất bại, khiến Tống Ngưng vô cùng tức giận.
Ra khỏi bệnh viện, Ninh Thư cảm thấy mình thật sự có bệnh rồi, tránh khỏi Tống Ngưng còn không kịp, lại còn đến đây làm chi.
Trở lại công ty, vừa đi vào phòng làm việc, một bóng người quỳ phịch một cái ở trước mặt cô, nếu như không phải luôn giữ hình tượng trầm ổn, suýt nữa Ninh Thư đã bị dọa đến mức nhảy dựng lên rồi.
Ninh Thư tập trung nhìn, nhìn thấy An Noãn đang quỳ trước mặt cô, khóc sướt mướt, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ vậy, tóc còn hơi rối, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Trong lòng Ninh Thư nhất thời có một loại cảm giác không được tốt cho lắm, cốt truyện lại muốn làm gì đây?
"Làm cái gì vậy." Giọng nói của Ninh Thư mang theo sự tức giận, bước đến trước ghế sofa, ngồi lên ghế sofa: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
An Noãn đang quỳ dùng đầu gối đi tới trước mặt Ninh Thư, khóc lóc cầu xin Ninh Thư: "Tổng giám đốc, cầu xin anh giúp đỡ tôi, tôi cầu xin anh."
Lại giở trò ngu ngốc gì vậy?
Ninh Thư hơi mất kiên nhẫn xoa trán, An Noãn thấy Ninh Thư không nói lời nào, vội vã dập đầu cầu xin: "Tổng giám đốc, tôi cầu xin anh, cầu xin anh."
"Có chuyện gì cô nói đi." Ninh Thư lạnh nhạt nói.
"Tổng giám đốc, anh có thể cho tôi mượn năm trăm ngàn được không." An Noãn cũng thấy yêu cầu của mình hơi quá đáng, nhưng cô không còn cách nào khác.
Bây giờ lại là tình tiết muốn bán mình trả nợ sao?
Thật là khổ mà, nhưng vẫn phải giữ vững nụ cười, Ninh Thư hỏi: "Mượn năm trăm ngàn làm gì?"
Ninh Thư vung cho mình một cái bạt tai, ai bảo ngươi giả lòng tốt của Thánh mẫu làm chi.
Sau khi Tống Ngưng hết bệnh thì tiếp tục đi làm, giống như trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì, giúp Ninh Thư xử lý mọi việc, cũng không chọc ghẹo Ninh Thư nữa.
Dáng vẻ như việc chung làm chung vậy.
Nhìn thấy Tống Ngưng như vậy, Ninh Thư lại thở phào một hơi, cảm thấy như vậy vô cùng tốt, có lẽ nguyên chủ trở về chứng kiến vị hôn thê của mình tốt như vậy, nói không chừng lại có một cuộc hôn nhân mỹ mãn.
Chỉ cần không đến trêu ghẹo cô là được.
An Noãn cầm năm trăm năm chục ngàn cứu em trai mình, khi tới công ty lúc làm việc, vội vã cúi đầu trước Ninh Thư, không ngừng nói rằng: "Tổng giám đốc cảm ơn anh, cám ơn anh."
"Nhớ trả tôi năm trăm ngàn." Ninh Thư lạnh lùng nói.
An Noãn bẹt miệng nói: "Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc để sớm ngày trả anh năm trăm ngàn."
Khi An Noãn đi ra ngoài, Tống Ngưng không nhịn được hỏi Ninh Thư: "Sao đột nhiên lại cho cô ta mượn tiền?"
Tống Ngưng nhướng mày: "Sẽ không phải lấy năm trăm ngàn mà bán mình cho anh đấy chứ?"
Ninh Thư:...
"Cô ta thật sự đáng tiền như vậy sao?" Vẻ mặt Tống Ngưng mang theo nét khinh bỉ: "Thì ra anh thích loại luận điệu này à."
Tống Ngưng thở dài một hơi: "Em không biết vì sao anh không thích em, chắc là em không ngây thơ như An Noãn?"
"Không phải, anh cảm thấy em tốt hơn An Noãn." Ninh Thư rất thích những cô gái có năng lực, những cô gái như vậy cho dù là ở đâu cũng sống rất tốt, không cần đến nhứng người đàn ông giống như thiên thần đến giải cứu và che chở.
Tống Ngưng liếc mắt nhìn: "Nếu em tốt như vậy, tại sao anh không thích em."
Ninh Thư:...