Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 42 : Tướng quân yêu thôn cô (11)
Ngày đăng: 06:43 30/04/20
Edit: Akito
Ninh Thư không biết bị thứ gì cắn, trong lúc nhất thời đối với phiến núi rừng này sinh ra lòng kiêng kỵ, bay nhanh xuyên qua rừng, muốn trở lại trang viên.
Tâm Ninh Thư có chút không yên, rõ ràng cảm giác có thứ gì đó đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt như hình với bóng, tóc gáy trên người Ninh Thư đều dựng lên rồi.
Fuck Your Mom, chắc không phải là có quỷ a, giữa ban ngày còn gặp quỷ, vẫn là con mãnh thú gì đấy đi?
Ninh Thư quay đầu lại nơi nơi nhìn chung quanh một vòng, nhưng lại không thấy thứ gì, chỉ nghe tiếng
kêu của chim chóc trong rừng, rất thê lương, làm cho cả rừng cây đều lộ ra vẻ âm trầm.
Má ơi, quá dọa người rồi, Ninh Thư một đường chạy như điên, nhưng mà lại ném không được cái cảm giác kỳ lạ kia.
Không biết chạy bao lâu, đôi chân của Ninh Thư rã rời đến mức không nâng dậy nổi, nhưng tóc gáy trên người vẫn như trước dựng đứng.
Trong lòng Ninh Thư vô cùng tức giận, đến cùng là muốn làm gì, có bản lĩnh thì hiện thân a, dấu đầu lộ đuôi như vậy làm gì, chết cũng phải để cho người chết biết lý do có được hay không.
Ninh Thư dứt khoát ngồi ở trên nhánh cây, nhìn quanh khắp nơi đều không có nhìn ra cái nguyên cớ gì, rốt cuộc là cái thứ quỷ gì a.
Được lắm, nàng chắc không phải thật sự gặp được quỷ đi à nha?
Ninh Thư nghĩ đến trước đó không biết bị cái thứ gì cắn, trên ngón tay vẫn còn dấu ấn hai cái răng nhỏ, lương khô bị trộm đi rồi, chẳng lẽ là cái thứ trộm lương khô của nàng.
Ninh Thư yên lặng lấy trong túi ra một khối bánh ngọt hạt dẻ, hết sức chăm chú dò xét tình huống chung quanh như thế nào.
Thần kinh vô cùng căng thẳng, bên tai Ninh Thư chỉ nghe được thanh âm bụi cỏ ‘rì rào’, sau đó một cái bóng xám cực nhanh hướng nàng xông tới, tốc độ thật nhanh, Ninh Thư thậm chí cũng không có nhìn rõ đó là thứ gì, và rồi bánh ngọt trong tay nàng cũng không còn.
Ninh Thư dụi dụi con mắt, nhìn bàn tay rỗng tuếch của mình, còn lật qua lật lại nhìn một lần, thật không còn rồi.
Ninh Thư cảm thấy mình cũng điên rồi, nói điều kiện với một con vật, quả thực là…
Tiểu Hôi Cầu kia quay tròn quan sát Ninh Thư, sau đó từ từ chậm rãi, bắt lấy làn váy Ninh Thư, chậm chạp bò lên trên, khi bò tới bờ vai Ninh Thư, như là rất mệt mỏi vậy, đặt mông ngồi trên vai Ninh Thư.
Ninh Thư híp mắt, quay đầu nhìn xem vật nhỏ này, chẳng lẽ nó muốn cùng đi với mình?
Ai, coi như nuôi một sủng vật đi, Ninh Thư bay nhanh hướng trang viên chạy, má ơi, đến bây giờ trái tim vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Trở lại trang viên, Ninh Thư lập tức bảo Nguyên Đông bưng tới đủ loại điểm tâm, để cho Tiểu Hôi Cầu ăn no.
Nguyên Đông trông thấy Tiểu Hôi Cầu, thoáng kinh ngạc một chút, lại chứng kiến Tiểu Hôi Cầu này tốc độ ăn điểm tâm nhanh như bay, chỉ trong chốc lát, mấy mâm bánh ngọt liền không còn.
Cái cằm Nguyên Đông cũng rơi trên mặt đất rồi, nhịn không được hỏi: “Công chúa, đây là vật gì?”
Nàng cũng không biết đây là cái thứ quỷ gì, Ninh Thư thở dài một hơi, khoai lang dại không có tìm được, lại tìm thấy một con vật tham ăn chay mặn không tha này, cũng không biết Tiểu Hôi Cầu này là cái giống gì.
Trời xanh a, thổ địa a, nàng chỉ muốn tiến công chiếm đóng vị hoàng đế Lý Ôn này thôi làm sao lại khó khăn như vậy chứ?
Ninh Thư vẻ mặt khổ bức mà nhìn Tiểu Hôi Cầu nằm trên mặt bàn không động đậy nổi, đoán chừng là ăn no đến căng da bụng rồi.
Trong lòng Ninh Thư vẫn có chút không cam lòng, ngày mai lại đi dạo một vòng, nếu thật sự tìm không thấy thì coi như xong rồi, nói không chừng là bởi vì thổ nhưỡng nơi này không thích hợp để khoai lang sinh trưởng.
Bất quá cái vật nhỏ này phải giải quyết như thế nào đây, nếu không thừa dịp hiện tại ăn nhiều không động đậy được bắt nó quăng đi là được rồi.
“Chi chi… Chi chi…” Tiểu Hôi Cầu nằm cứng đờ ở trên mặt bàn kêu lên.
Ninh Thư có chút kinh ngạc, tên tiểu tử này đối với cảm xúc của người cũng rất nhạy bén đấy, Ninh Thư nở nụ cười, liền mang thứ này đưa cho Lý Ôn vậy.