Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 430 : Cưng chiều tận xương (24)

Ngày đăng: 06:48 30/04/20


Ninh Thư giúp Tống Ngưng kéo ghế ra, Tống Ngưng cười tươi nói lời cảm ơn, ngồi xuống, tiếp đó Ninh Thư mới ngồi xuống đối diện với Tống Ngưng.



Chọn món cũng để Tống Ngưng chọn trước.



An Noãn ở bên cạnh thấy vậy, cảm thấy Cung Lạc đối với Tống Ngưng rất mực dịu dàng.



Tông Chính Bân thấy An Noãn cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, bất chợt có chút không vui, nói: "Chồng em ở đây này."



An Noãn lập tức cuời ngọt ngào với Tông Chính Bân, lại lấy dĩa xiên một miếng bò bít tết đút cho Tông Chính Bân.



Ninh Thư ở bên cạnh nhìn hai người kia, cảm thấy ê hết cả răng, ở nơi này mà còn ân ân ái ái được.



Tống Ngưng chứng kiến một màn này chỉ cười nhạt không nói gì.



"Tổng giám đốc Cung, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây." Tông Chính Bân nâng ly rượu lên, giơ về phía Ninh Thư.



Ninh Thư lạnh lùng nâng ly rượu lên, đáp lễ với Tông Chính Bân, lạnh nhạt nói: "Tôi cũng không ngờ tới đấy."



"Tôi nói thật, thật sự chưa bao giờ gặp người phụ nữ mặt dày thế này, không đúng, phải nói là vong ân phụ nghĩa chứ." Ninh Thư nhìn An Noãn: "Cô đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn nhỉ?"



Tông Chính Bân cau mày: "Tổng giám đốc Cung, ăn nói cho cẩn thận."



Ninh Thư nhìn An Noãn nói: "Khi đó em trai cô bị bệnh, tôi cho cô mượn tiền chạy chữa nhưng cuối cùng tôi lại trở thành người không đúng. Hai người cãi vã, cô lại còn lôi tôi vào làm bia đỡ đạn, bây giờ quan hệ giữa tập đoàn Cung thị và tập đoàn Đỉnh Phong căng thẳng, cũng đều là do cô mà ra."



An Noãn lắc đầu: "Tôi không muốn như vậy."



"Nhưng chính cô lại khiến cho sự việc trở nên như vậy." Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Tôi dẫu là tay tư bản máu lạnh, cũng có công tạo ra của cải cho xã hội, còn cô thì sao, là một kẻ vô ơn, ăn cháo đá bát."



Ninh Thư một mực không hiểu nổi cô chỉ muốn lấy lại tiền đã cho An Noãn mượn, tại sao cô ta lại khó chịu như vậy. Vay tiền trả nợ, có chuyện vay mà không phải trả sao?
Theo như Ninh Thư thấy, bây giờ Tông Chính Bân không lý trí chút nào, thật không hiểu nổi Tông Chính Bân sao cứ cố chấp muốn Cung thị phá sản?



Có lẽ là vì An Noãn, cũng có thể là do sức mạnh của cốt truyện.



Tóm lại, Ninh Thư tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết, các người yêu thì cứ việc yêu, cớ sao cứ phải làm như vậy?



Cung Lạc trong cốt truyện cũng giống hệt Tông Chính Bân bây giờ, song Cung Lạc mạnh mẽ hơn Tông Chính Bân gấp nhiều lần, muốn đối phó với kẻ khác căn bản không tốn nhiều sức lực như Tông Chính Bân.



Tông Chính Bân ban đầu vốn được sắp xếp làm nam phụ, bây giờ lại âm thầm muốn lên làm nam chính, vị thế đương nhiên cần phải tăng cường, hắn ra tay với tập đoàn Cung thị, hiển nhiên có thể khiến tài lực tập đoàn Đỉnh Phong tăng thêm vài bậc.



Tông Chính Bân ra tay độc ác với cô, cô cũng không khách khí, nhưng phía Ninh Thư còn có Tống gia giúp sức, khiến những kẻ chầu chực như hổ đói rình mồi chờ thời cơ xông lên cắn một nhát đều không thu được gì. Trong khi đó tập đoàn Đỉnh Phong trong cuộc chiến này lại bị đối thủ cạnh tranh cướp mất không ít tài nguyên kinh doanh.



Trong lúc hai bên đang hừng hực khí thế tranh đấu thì một tấm thiệp cưới được đặt trên bàn làm việc của Ninh Thư.



Ninh Thư mở tấm thiệp ra, là thiệp mời của Tông Chính Bân và An Noãn. Ninh Thư dùng ngón tay búng tấm thiệp mời một cái, vậy là cũng kết hôn rồi, chỉ có điều hơi nhanh đó.



Ngày diễn ra hôn lễ, Ninh Thư mang theo mấy vệ sĩ đến khách sạn sang trọng tham dự lễ thành hôn của Tông Chính Bân và An Noãn.



Tông Chính Bân khoác trên người bộ lễ phục comple trắng tinh, thấy Ninh Thư dẫn theo mấy tay vệ sĩ đeo kính đen cùng đến, cặp mắt đào hoa càng thêm sáng rỡ, khiến cả người hắn thêm phần anh tuấn, đa tình.



"Cung Lạc, tới tham dự hôn lễ của tôi mà phải mang nhiều vệ sĩ như vậy, trước giờ không biết anh lại nhát gan thế này." Tông Chính Bân đưa tay ra bắt tay Ninh Thư.



Ninh Thư không thèm để ý lời giễu cợt của Tông Chính Bân, lạnh nhạt nói: "Tôi trước giờ vẫn nhát gan như vậy, huống hồ hôm nay đông người như thế, dễ xảy ra chuyện nhất."



Sắc mặt của Tông Chính Bân hơi khó coi, cảm thấy đây là Cung Lạc đang rủa hôn lễ của hắn và An Noãn xảy ra sự cố.



Đây là thời khắc tươi đẹp nhất trong đời hắn và An Noãn, sao có thể dễ dàng để xảy ra sự cố được, cho nên Cung Lạc lo quá xa rồi. Tông Chính Bân căn bản không hề nghĩ sẽ làm gì Cung Lạc, cho dù có muốn đối phó với Cung Lạc cũng không phải là lúc này.