Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 434 : Nam phượng hoàng (2)

Ngày đăng: 06:48 30/04/20


Ninh Thư cộng điểm skill vào điểm trí tuệ, điểm may mắn và điểm vũ lực, IQ rất quan trọng nhưng vũ lực cũng không thể thiếu.



Bảng skill trước mặt có sự thay đổi.



Số hiệu: 23333



Tên gọi: Ninh Thư (người làm nhiệm vụ sơ cấp)



Tuổi tác: 27



Điểm tích lũy: 250000+150000



Điểm linh hồn: 200



Điểm sinh mạng: 60



Điểm trí tuệ: 100+10



Điểm mị lực: 3



Điểm may mắn: 34+5



Điểm tinh thần: 120



Điểm vũ lực: 55+10



Lực tín ngưỡng: 6



Tư chất: 26



Công đức: 36



Kĩ năng: Kĩ năng bắn súng năm vòng, kỹ năng solo cặn bã - học việc thời kì nhập môn Tuyệt Thế Võ Công, kĩ năng quản trị thương mại cơ bản
Trong đầu Ninh Thư "ong" lên một tiếng, sau đó cảm thấy mình đang hoà nhập với cơ thể của nguyên chủ, vẫn còn chưa mở mắt ra thì bất thình lình có người tung chăn đang quấn trên người cô ra, một luồng gió lạnh tràn vào khiến Ninh Thư rùng mình một cái.



"Chị Miêu, giờ này còn chưa chịu dậy sao, mặt trời đã lên cao lắm rồi đấy." Bên tai vang lên tiếng con gái, nghe giọng có vẻ còn trẻ.



Tình trạng Ninh Thư lúc này cũng không khá lắm, một lúc lâu mới mở mắt ra, cũng không thèm để ý đến cô gái trước mặt, kéo chăn che kín người, lạnh quá đi thôi.



"Chị Miêu, mẹ bảo em gọi chị dậy." Cô gái thấy Ninh Thư vùi ở trong chăn liền vươn tay kéo chăn trên người cô xuống.



"Làm gì đấy?" Ninh Thư nhìn cô gái, cô gái này áng chừng mười bảy, mười tám tuổi, làn da hơi ngăm, trên tai đeo khuyên tai màu trắng không rõ làm bằng chất liệu gì, trên người lại mặc một chiếc áo lông vũ màu đỏ khiến khuôn mặt cô ta càng sạm hơn.



Cô gái thấy ánh mắt Ninh Thư nhìn mình có phần sắc bén, trong lòng run một cái, bĩu môi nói: "Chị Miêu, mẹ bảo chị dậy mau, nông thôn không giống như thành phố, giờ này còn chưa dậy sẽ bị người ta cười cho đó."



Ninh Thư chưa tiếp nhận kịch bản nên không biết tình hình bây giờ là như thế nào. Cô nói với cô gái: "Em ra ngoài trước, chị lập tức tới liền."



"Người thành phố thật là phiền phức." Cô gái lầm bầm một tiếng rồi hỏi Ninh Thư: "Chị Miêu, đồ ngủ chị mặc trên người đẹp thật đấy, có thể cho em mượn mặc thử không?"



Ninh Thư:...



"Em ra ngoài trước đi." Ninh Thư nhàn nhạt nói.



Cô gái tưởng là Ninh Thư đã đồng ý, quyến luyến nhìn bộ đồ ngủ trên người Ninh Thư một lúc rồi mới đi ra.



Đợi cô gái đi khỏi, Ninh Thư mới đứng dậy đi ra khóa cửa lại, khóa cửa là loại khóa thép cũ kĩ, chỉ cần người bên ngoài hơi dùng lực một chút là có thể đá văng ra.



Ninh Thư nhìn đồ ngủ trên người mình, lại nhìn một đôi dép lê màu hường phấn dưới chân, rõ ràng là chẳng ăn nhập với khung cảnh xung quanh chút nào.



Sàn nhà là nền đất gồ ghề lồi lõm, đồ dùng trong nhà nhìn có vẻ mới nhưng kiểu dáng đều rất quê mùa, hơn nữa còn được làm không tốt cho lắm. Ninh Thư có thể ngửi thấy mùi nước sơn vẫn còn rất nồng.



Trên tường có dán đôi chữ hỷ còn mới cứng, nguyên chủ xem ra đã kết hôn rồi.



Ninh Thư cảm thấy lạnh vô cùng, cô xoa hai tay vào nhau, lập tức nhảy lên giường, cuộn mình trong chăn bắt đầu tiếp nhận kịch bản.