Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 44 : Tướng quân yêu thôn cô (13)
Ngày đăng: 06:43 30/04/20
Edit: Akito
Nguyên Đông chỉ vào Nhị Nha, vẻ mặt nghiêm túc cùng uy nghiêm, “Nhìn thấy công chúa sao không chịu hành lễ.”
Trên gương mặt hóa hồng của Nhị Nha lộ ra thần sắc quẫn bách, ngồi ở trên lưng ngựa nhất thời cả người có chút ngay ngẩn, “Ta, ta…”
Người trong lòng bị người khác làm khó, trên mặt Đoạn Tinh Huy hiện lên vẻ không ngờ, gắt gao nhấp môi, ôm quyền hướng Ninh Thư hành lễ nói: “Công chúa, Nhị Nha là từ nông thôn đến đây, không biết nhiều lễ nghi, công chúa đại nhân đại lượng, mong công chúa tha thứ.”
Được lắm, nếu như nàng không tha thứ liền không đại nhân không đại lượng? Cái này hoàn toàn chính là luân lý trói buộc nha, trên mặt Ninh Thư lành lạnh, có vẻ khí thế trên người nàng quá nặng rồi.
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Tướng quân vẫn nên nhanh chóng tiến cung diện kiến thánh thượng đi.”
“Đa tạ công chúa quan tâm.” Đoạn Tinh Huy ôm quyền, thời điểm ôm quyền, đem Nhị Nha nhét ở trong ngực.
Đoạn Tinh Huy lớn lên mày kiếm mắt sáng, hơn nữa với khuôn mặt lạnh lùng, lộ vẻ ổn trọng đoan tố, cho người cảm giác tin cậy, nếu như trong ngực là một mỹ nhân, kia sẽ là một bức họa giai nhân anh hùng, nề hà chính là Nhị Nha cùng mỹ nhân có chút khoảng cách, cùng Đoạn Tinh Huy đứng chung một chỗ, có loại cảm giác không hài hòa lắm.
“Công chúa, sao có thể dễ dàng tha thứ cho cái dân đen vô lễ này như vậy.” Nguyên Đông vô cùng tức giận hướng Ninh Thư nói.
Ninh Thư một bên vuốt ve bộ lông xù của Tiểu Hôi Cầu, nhìn đến Nguyên Đông hết sức kích động, trên mặt nàng ta mang theo ghen ghét.
“Nguyên Đông, chú ý thân phận của ngươi.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
Trong lòng Nguyên Đông tức khắc khựng lại, ngượng ngập nói không ra lời, khóe mắt thoáng liếc nhìn Nhị Nha một cái.
“Công chúa, trong ngực người là cái gì a.” Nhị Nha trông thấy Tiểu Hôi Cầu trên tay Ninh Thư, có chút kinh ngạc hỏi.
Tiến vào ngự thư phòng, Ninh Thư hướng Lý Ôn hành lễ, “Thần muội thỉnh an hoàng huynh.”
Lý Ôn buông bút chu sa, nhìn thoáng qua Ninh Thư, sau nửa ngày mới lên tiếng: “Đoạn Tinh Huy trở về rồi.”
“Ân, thần muội đã gặp được ở cổng thành.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Lý Ôn sắc bén ở trên mặt Ninh Thư dò xét, sau đó mới lên tiếng: “Vài ngày trước biết tin Đoạn Tinh Huy còn sống, trẫm liền phái người đi đón hắn về, vốn muốn nói cho ngươi, nhưng ngươi không ở phủ công chúa.”
Ninh Thư nhíu mày, đi qua vỗ vỗ bả vai của Lý Ôn, nói: “Ca ca thân yêu, muội không phải đã nói với huynh rồi sao, tên Đoạn Tinh Huy này chẳng qua cũng chỉ là một tướng quân bại trận, làm gì còn phải đặc biệt phái người đón về, để cho hắn nở mặt nở mày mà trở về như thế.”
Lý Ôn nhàn nhạt nhìn sang bàn tay trên vai mình, Ninh Thư lập tức thu tay về, cúi đầu nói: “Thần muội quá phận.”
“Nếu như ngươi vẫn muốn cùng Đoạn Tinh Huy nối đoạn tình duyên.” Lý Ôn đạm mạc nhìn Ninh Thư, “Trẫm có thể hạ chỉ.”
“Không cần, hoàn toàn không cần.” Ninh Thư khoát tay nói: “Hoàng huynh, huynh ngàn vạn đừng đem thần muội cùng Đoạn Tinh Huy nhấc lên quan hệ, huống chi bên người Đoạn Tinh Huy đã có nữ nhân.”
Trong đôi mắt tinh của Lý Ôn hiện lên một đạo ánh sáng, khóe miệng rõ ràng lộ ra vẻ tươi cười, nói:
“Ngươi là hoàng muội của trẫm, là công chúa tôn quý của Đại Ung, hà tất một hai phải níu lấy Đoạn Tinh Huy, hơn nữa còn là một tên tướng quân lần đầu xuất chinh liền bại trận.”
Ninh Thư: PHỐC…
Thì ra trong suy nghĩ của Lý Ôn Đoạn Tinh Huy chính là người như vậy, trong cốt truyện Ân Huệ công chúa lại cùng một thôn cô tranh giành Đoạn Tinh Huy như thế, tranh đoạt một Đoạn Tinh Huy mà trong cảm nhận của Lý Ôn là một bại tướng quân, quả thực đã đem da mặt Lý Ôn ném trên mặt đất giẫm đạp.