Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 510 : Hội chứng stockholm (11)

Ngày đăng: 06:49 30/04/20


“Luật sư Từ, chờ một chút.” Chính vào lúc hai người bước qua nhau, Sở Tiêu Nhiên gọi Ninh Thư đứng lại, Ninh Thư quay người lại nhìn Sở Tiêu Nhiên, hắn rất cao to đẹp trai, trong tay cầm một bó hoa, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, vô cùng tỏa sáng, mọi người đi qua ai cũng phải ngoái lại nhìn hắn.



Ninh Thư trong lòng chỉ có bốn chữ, mặt người dạ thú.



Ỷ bản thân có quyền thế và có tiền, lừa gạt cướp đoạt người khác. 



Ninh Thư nhíu mày hỏi: “Tổng giám đốc Sở, còn chuyện gì nữa?”



Sở Tiêu Nhiên nhìn Ninh Thư và nói: “Tôi nghe nói luật sư Từ đã xin từ chức, không biết luật sư định xin việc ở đâu?”



Ninh Thư có cảm giác khinh bỉ, người phụ nữ của mình bị sảy thai, không đến đó chăm sóc cho người ta, mà lại ở đây hỏi Ninh Thư sẽ làm ở đâu, Ninh Thư không cho rằng bản thân hắn thực sự quan tâm đến mình. 



“Tôi vẫn chưa có dự định gì, chuyện này để sau này tính tiếp.” Ninh Thư đáp.



Sở Tiêu Nhiên vẫn cố nói thêm: “Lần trước tôi đã nói rồi, luật sư Từ có thể đến công ty tôi làm việc, nếu anh đã từ chức rồi thì đến làm luật sư riêng cho tôi đi.”



Lời nói của hắn không khác gì bố thí, còn chẳng có chút thành ý nào, Ninh Thư cảm thấy những lời hắn nói ra đều có ác ý, hắn chỉ muốn làm nhục Ninh Thư mà thôi, từ đó làm nhục Hạ Hiểu Mạn. 



Ninh Thư không hề tức giận, nói rất khách sáo: “Cảm ơn Tổng giám đốc Sở đã quan tâm, tôi không có ý định làm việc vào thời gian này.”



Sở Tiêu Nhiên hơi nhếch miệng lên một chút, khiến cho người đối diện có cảm giác tàn bạo và ghê sợ, giống như ma vương của địa ngục, muốn đoạt lấy mạng sống của người khác.




Hạ Hiểu Mạn miễn cưỡng cười với Ninh Thư: “Anh chuyển nhà cũng tốt, anh Văn Lãng, hy vọng anh hạnh phúc.” 



“Em cũng vậy, không gì quý hơn sức khỏe của bản thân, sức khỏe là trên hết.” Ninh Thư nhẹ nhàng nói.



Thật lòng thì Hạ Hiểu Mạn cũng không có tâm địa xấu xa gì, chỉ là có chút tự mình cho là đúng, tự bản thân thấy những gì mình làm đều vì người khác, hy sinh bản thân mình vì người khác, nhưng cô ta không thèm quan tâm người khác có muốn nhận ân huệ đó của cô ta hay không.



“Anh Văn Lãng…” Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư rời đi, nói thêm một câu: “Em xin lỗi.” 



Ninh Thư khẽ nhếch khóe miệng, không nói lời nào, Hạ Hiểu Mạn không chỉ nợ Từ Văn Lãng một lời xin lỗi, mà còn nợ Văn Lãng cả cái mạng này, bởi vì cô ta chấp nhận sống chung với Sở Tiêu Nhiên - người đã giết chết Từ Văn Lãng.



Hạ Hiểu Mạn ban đầu là tức giận, nhưng cuối cùng cô ta lại mềm lòng trước Sở Tiêu Nhiên, cuối cùng lại chạy đến trước mộ của Từ Văn Lãng, nói nhăng nói cuội gì đó, ý rằng vốn dĩ không muốn tha thứ cho Sở Tiêu Nhiên, nhưng cô ta đã yêu hắn, muốn tha thứ cho tất cả những thống khổ mà hắn đã gây ra trước đây và sống với hắn, đời này tìm được tình yêu chân thành là điều không dễ dàng gì, rồi lại nói, Anh Văn Lãng, em đã tìm thấy hạnh phúc đời mình, anh hãy chúc phúc cho em.



Điều đó khiến cho Ninh Thư tức hộc máu. 



Ninh Thư quay người bước đi, Hạ Hiểu Mạn loại người này không nên quan tâm đến cô ta, cô ta trước mặt Ninh Thư là một con người đê tiện, nhưng trước mặt Sở Tiêu Nhiên lại tỏ cái vẻ kiêu ngạo tự trọng, cho dù đang ở bên nhau, nhưng cô ta không muốn thế, cô ta là người có lòng tự tôn của mình.



Căn nhà mới của Từ gia nằm ở thành phố T ngay cạnh thành phố W, Sở Tiêu Nhiên có thế lực tại thành phố W, nhưng ở thành phố T thì sẽ khó làm loạn được.



Bây giờ phải thu mình lại để khiến bản thân lớn mạnh hơn.