Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 54 : Tướng quân yêu thôn cô (23)

Ngày đăng: 06:43 30/04/20


Edit: Akito



Đợi đến lúc Nhị vương tử đi rồi, Ninh Thư thoáng thu thập một phát, định dọn đến ở trong cung, đậu má, Ninh Thư vẫn chưa thể tin, Nhị vương tử cư nhiên ở hoàng cung đổ nàng, có Lý Ôn tọa trấn ở trong cung, cho Nhị vương tử mười cái lá gan, cũng không dám nhảy nhót ở trước mặt Lý Ôn.



Làm cả buổi, nàng vẫn nên hồi cung đi.



Ninh Thư ngồi trên xe ngựa, xe ngựa hướng hoàng cung xuất phát, không biết vì điều gì tâm Ninh Thư vẫn có chút không yên, không thể phủ nhận, sự sợ hãi sâu tận xương tủy của nguyên chủ có chút ảnh hưởng đến nàng, khiến cho nàng không thể không nhanh chóng đến chỗ Lý Ôn chứng thực sự tình hòa thân.



Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này đơn giản, so với việc Đoạn Tinh Huy cùng Nhị Nha phá rối hai người này, ở trước mặt quốc gia đại sự, quả thực liền cọng lông cũng không bằng, nhiệm vụ lần này quan trọng nhất là không bị hòa thân.



Ninh Thư trong lòng suy nghĩ sự tình, xe ngựa đột nhiên dừng lại, ngựa ‘hí’ một tiếng, Ninh Thư ngồi trong xe ngựa bắt lấy khung gỗ, ổn định thân thể, lên tiếng nói: “Rốt cuộc làm sao vậy?”



“Công… Công chúa, có người chế trụ ngựa.” Mã phu có chút nơm nớp lo sợ nói.



Trong đầu Ninh Thư có dự cảm không tốt, cắn cắn môi, vén rèm xe, liền trông thấy một người nam nhân cầm lấy dây cương ngựa, làm cho ngựa đang chạy nhanh cư nhiên dừng lại.



Ninh Thư nhìn thấy người nam nhân này, trong lòng cũng không có cảm giác gì, nhưng thân thể lại run rẩy lên, sợ hãi mà phát run.



Là Nhị vương tử.



Tốt lắm, Ninh Thư chịu đựng các loại cảm xúc quay cuồng trong lòng, cắn răng gỡ xuống roi bên hông hướng người nam nhân kia đánh qua, nhưng là Nhị vương tử cư nhiên né tránh roi của Ninh Thư, nghiêng người ngồi ở trên lưng ngựa kéo xe, kinh ngạc mà nhìn Ninh Thư.




Ninh Thư đầu tiên trở về Lan Uyển điện của mình, đón nhận lòng nhiệt liệt hoan nghênh của Diệu Tình, trong khoảng thời gian này không gặp, Ninh Thư cảm thấy Diệu Tình đóa hoa này héo rũ không ít, trông coi một tòa cung điện như vậy, cùng lãnh cung có gì khác nhau, Ninh Thư đối với Diệu Tình cũng không có sắc mặt tốt.



Ninh Thư bên này mới vừa vặn ngồi ở Lan Uyển điện một hồi, hoàng hậu liền theo sau chạy đến, nhìn đến Ninh Thư câu đầu tiên chính là, có phải hay không muốn hồi cung?



Ninh Thư gật đầu một cái, trên mặt hoàng hậu liền nở nụ cười, sau đó blah blah nói vài câu khách sáo, trên mặt liền trở nên phiền muộn, hướng Ninh Thư nói: “Chỉ tiếc ngươi phải đi hòa thân, tẩu tử sẽ khuyên nhủ hoàng huynh ngươi, không cho ngươi đi đến cái nơi khỉ ho cò gáy kia, chỉ là phụ thân Đỗ Quý phi ở trên triều đình kiên quyết ủng hộ ngươi đi hòa thân, ngươi nói Đỗ Quý phi làm sao lại nhẫn tâm như vậy chứ, để ngươi một nữ hài tử phải rời xa quê hương.”



Gần đây giữa hoàng hậu cùng Đỗ Quý phi tranh đấu kịch liệt, đến lúc này, hoàng hậu vẫn còn muốn nàng trước khi đi hòa thân đối phó Đỗ Quý phi, hiển nhiên hoàng hậu cho rằng nàng lần này chạy trời không khỏi nắng rồi.



Về phần khuyên nhủ Lý Ôn, kiểu lời này nghe một chút thì được rồi, còn cho là thật sẽ rất buồn nuôn.



Ninh Thư thật sự chán ngán, nói thẳng: “Hoàng tẩu, có phải đi hòa thân hay không, là hoàng huynh định đoạt, không phải người định đoạt, cũng không phải Đỗ Quý phi định đoạt.”



Những lời nói này của Ninh Thư có chút không khách khí, gần như nói thẳng, chuyện của Bổn cung các ngươi thiếu quản.



Hoàng hậu nhìn Ninh Thư sắc mặt khó coi, trong lòng thực không ngờ, nguyền rủa nàng xứng đáng bị đi hòa thân, nhưng trên mặt lại làm ra biểu tình hiền lành lương thiện, khuyên giải Ninh Thư: “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, hoàng huynh ngươi thương ngươi như vậy, sẽ không để cho ngươi lẻ loi mà xa rời quê hương đi hòa thân.”



Tuy rằng là khuyên bảo, nhưng trong giọng nói lại có vị chua, Ninh Thư nói thẳng: “Hoàng tẩu ta mệt mỏi.”



Mặt hoàng hậu cứng đờ, cuối cùng chỉ có thể đi rồi.