Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 564 : Con dâu nuôi từ bé (7)
Ngày đăng: 06:50 30/04/20
Ninh Thư cũng bắt đầu nghĩ tới chuyện chuyển nhà, bởi vì không lâu sau, nơi này sẽ có nạn dân ào ạt dạt đến, vì để lấp cái bụng đói, chuyện gì cũng dám làm.
Nhất là khi cô chỉ là phận nữ nhi, rất dễ trở thành mục tiêu của đám dân tị nạn.
Theo kịch bản thì Chúc Tố Nương sẽ ôm con đến Thượng Hải, với tâm trạng vừa lo sợ vừa kích động đến tìm Chúc Nghiễn Thu, đến Thượng Hải ngập trong tiếng ca thái bình.
Sau khi đến Thượng Hải, Chúc Tố Nương lạ nước lạ cái không biết nên đi đâu, lại phát hiện thấy Chúc Nghiễn Thu thích một cô gái khác, khiến Chúc Tố Nương vừa đau lòng vừa sợ hãi.
Chúc Nghiễn Thu không vui vì sự có mặt của Tố Nương, trong lòng chỉ muốn gạt bỏ, khi giới thiệu Tố Nương với người khác đều nói Tố Nương là chị gái hắn.
Chúc Tố Nương vốn lớn hơn Chúc Nghiễn Thu 5 tuổi, lại thêm cuộc sống vất vả mưu sinh, nên nhìn già hơn Chúc Nghiễn Thu rất nhiều, còn Chúc Nghiễn Thu lại là một anh chàng khôi ngô tuấn tú có ăn học, cảm giác khác hẳn với Tố Nương.
Trong lòng Tố Nương rất đau lòng, cô vốn là vợ của Chúc Nghiễn Thu, bây giờ lại bị nói là chị gái, lý do của Chúc Nghiễn Thu là không muốn để bạn bè hắn biết hắn đã có vợ, lại còn là người vợ lấy từ nhỏ, sẽ bị bạn bè chê cười.
Chúc Tố Nương là người không có chủ kiến, người ta hỏi cô, cô cũng đều bảo mình là chị gái của Chúc Nghiễn Thu.
Sau đó, Chúc Tố Nương không quen với cuộc sống xa hoa ở Thượng Hải, nhìn thấy ai cũng mặc quần áo là lượt, đầu đội mũ cảm thấy rất xa lạ và hào nhoáng, cô ôm con trở về trấn sống cuộc sống khổ sở như trước đây.
Chúc Nghiễn Thu cũng không thèm níu giữ Chúc Tố Nương.
Có lẽ trong lòng Chúc Nghiễn Thu, Chúc Tố Nương và Chúc Tư Viễn là sự tồn tại đầy sỉ nhục, thậm chí còn rất ân hận đã động phòng với cô.
Ninh Thư vẫn muốn đến Thượng Hải, tránh thoát được đợt dân tị nạn này, nhưng lần này đi không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ai da!
Thị trấn đã đầy rẫy người tị nạn, có nhiều người đang bao vây ngoài cửa, đòi cướp của nhà Tố Nương, có người chạy thẳng vào bếp ăn ngấu nghiến thức ăn còn thừa, sau đó uy hiếp Ninh Thư: “Mang hết lương thực trong nhà ra đây.”
Đất Thượng Hải phồn hoa, cửa hàng san sát, đâu đâu cũng là âu phục và trang sức, đèn trên bảng hiệu lấp lánh rất chói mắt, xe chạy trên đường tấp nập, xe điện, xe ngựa thi nhau đi tới đi lui, tiếng xe đạp cũng thi nhau vang lên.
Đây là một thành phố hiện đại, Chúc Nghiễn Thu đến nơi này không muốn quay về cũng phải.
Ninh Thư muốn tìm phòng để thuê, nên mua một tờ báo của thằng bé trên đường, hỏi nó nơi nào có phòng cho thuê, kết quả, thằng bé đưa Ninh Thư đến một khu nhà, trên đó treo đủ thứ quần áo, đồ ăn, không khác gì cái chuồng lợn.
Nhiều người như vậy cùng sống ở một chỗ bé xíu, cùng ăn cùng ngủ.
Ninh Thư muốn Tư Viễn sống ở một nơi tốt hơn.
Một ngày trôi qua không có kết quả gì, hai người ăn uống no nê bên ngoài rồi lại quay về nhà nghỉ, đưa thêm một đêm tiền phòng.
Muốn tìm hiểu một thành phố như thế nào thì phải đọc báo của thành phố đó, trên báo có rất nhiều thông tin, đất Thượng Hải này một ngày xảy ra biết bao chuyện.
Nhiều bang phái phức tạp, cái gì mà Thanh bang Hồng bang, cái gì mà Tô Giới, phòng tuần bộ, đủ các kiểu hỗn tạp, Thượng Hải thật phức tạp, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cái thành phố phồn hoa này bây giờ cũng trở nên náo loạn, Ninh Thư phải dốc toàn lực bảo vệ mình và con trai.
Ninh Thư nhìn thấy trên báo có đăng tin tìm y tá, muốn đến đó thử việc, không kiếm tiền thì lấy gì mà ăn, người chỉ còn lại ít tiền, dùng hết rồi thì đi đâu xin?
Ninh Thư dự định sẽ đến phòng khám đó xin việc, hôn vào trán Tư Viễn nói: “Mẹ sẽ đi làm bác sĩ.”
Tư Viễn vỗ tay, vui mừng lặp lại: “Bác sĩ, bác sĩ…”