Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 568 : Con dâu nuôi từ bé (11)
Ngày đăng: 06:50 30/04/20
Ninh Thư đến tiệm bánh ngọt của người Tây để mua cho Tư Viễn một chiếc bánh kem nhỏ, hôm nay là sinh nhật ba tuổi của Chúc Tư Viễn, không lâu nữa, Tư Viễn sẽ đi học rồi.
Ninh Thư chỉ hy vọng trước khi ra chiến trường có thể sắp xếp ổn thỏa cho Tư Viễn.
Ninh Thư rất muốn đưa Tư Viễn đi cùng mình, nhưng cô bây giờ là quân y chiến trường, đưa theo một đứa trẻ nhỏ như vậy sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Chiến trường cũng rất ác liệt, trẻ con sẽ dễ bị lây bệnh.
May mắn là hiện tại Ninh Thư mới chỉ là bác sĩ quân y thực tập, chưa bị điều ra chiến trường, vẫn còn vài năm nữa mới đến thời gian kháng chiến chống Nhật toàn quốc.
Cô vẫn còn rất nhiều thời gian ở bên chăm sóc cho Tư Viễn.
Chăc chắn cô sẽ phải ra chiến trường, bởi vì cô đã ký vào tờ giấy đó, nếu bây giờ hối hận thì kết cục sẽ càng bi thảm hơn.
Sinh ra tại thời kỳ loạn lạc, tính mạng con người là rẻ mạt nhất, tâm nguyện lớn nhất của Ninh Thư là bảo đảm an toàn cho Tư Viễn, cố gắng nuôi dưỡng Tư Viễn thật tốt, không để thằng bé sống trong cảnh nghèo khó nữa.
Về đến nhà, Ninh Thư thắp nến trên chiếc bánh kem, nói với Tư Viễn: “Tư Viễn, con hãy nhìn vào chiếc bánh và ước đi.”
“Điều ước là gì hả mẹ?” Tâm Viễn bối rối.
Ninh Thư đáp: “Tư Viễn muốn làm điều gì nhất?”
“Tư Viễn muốn sống với mẹ cả đời.” Tư Viễn nói.
Ôi, câu nói này thật ấm áp làm sao.
Ninh Thư và Tư Viễn cùng thổi nến, cắt bánh sinh nhật, hai mẹ con cùng ăn hết chiếc bánh.
Chúc Nghiễn Thu cố gắng mở to mắt ra để nhìn, nhìn thấy Ninh Thư đang bịt khẩu trang đứng đó, đột nhiên cảm giác toàn thân đau nhức, lại là cái cô y tá độc ác đã thoa thuốc cho hắn ngày hôm qua à.
Vị y tá thoa thuốc cho hắn lúc nãy nhẹ nhàng hơn cô y tá này rất nhiều, Chúc Nghiễn Thu nghĩ trong lòng Ninh Thư hãy cút đi, cút…
Ninh Thư cầm cái kẹp rồi nhúng bông vào thuốc, định thoa lên vết thương cho Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu cố gắng tránh ra xa, Ninh Thư tức giận nói: “Tránh cái gì?”
Ninh Thư chỉ muốn thoa thuốc cho Chúc Nghiễn Thu, lần này cô không muốn dùng sức, Ninh Thư cũng không muốn làm hắn ngất đi, lát nữa còn có một việc tệ hơn nữa đang chờ Chúc Nghiễn Thu.
Ninh Thư thoa thuốc khắp gương mặt bị đánh đến mức thảm hại của Chúc Nghiễn Thu, gương mặt này sưng lên rất to, thật phí thuốc quá.
“Bác sĩ dặn cậu phải nằm viện, bây giờ phải đi trả tiền viện phí thuốc men, tổng cộng tất cả là 5 đồng đại dương.” Ninh Thư lạnh lùng nói.
Chúc Nghiễn Thu nghe thấy 5 đồng đại dương, mặt cắt không còn giọt máu, trong lòng vừa giận vừa gấp gáp, đừng nói 5 đồng đại dương, ngay cả 1 đồng đại dương hắn cũng không có.
Hiện tại hắn đang bị thương nặng như vậy, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên, Chúc Nghiễn Thu rất sợ bản thân bị xấu xí, xương cốt bị đứt gãy, Chúc Nghiễn Thu rất sợ bị tàn phế.
Hắn không muốn bị đuổi ra khỏi bệnh viện, người đầu tiên mà hắn nghĩ tới đó là Chúc Tố Nương, nếu như Chúc Tố Nương có mặt ở đây, nhất định sẽ nghĩ cách xoay tiền cho hắn.
Ninh Thư nhìn sang Phương Phỉ Phỉ, nói: “Cô là người yêu của cậu ta đúng không, bây giờ cậu ta không thể trả được tiền viện phí, cô giúp cậu ta trả đi.”
Phương Phỉ Phỉ lặng người đi một lát, mím môi không nói một câu nào.
“Phỉ Phỉ, toàn bộ số tiền trên người tớ đều bị người ta cướp hết rồi.” Chúc Nghiễn Thu cố gắng nói, tiếng khàn khàn rất khó nghe.
Nói dối! Mày làm gì có đồng tiền nào, ai cướp của mày cơ chứ, Ninh Thư trợn tròn con mắt.