Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 584 : Con dâu nuôi từ bé (27)
Ngày đăng: 06:50 30/04/20
Sau một ngày làm việc bận rộn Ninh Thư vừa định nghỉ ngơi một chút, ai ngờ được Phương Phỉ Phỉ lại đến tìm cô: “Chúc... Chúc quân y, tôi có vài lời muốn nói với cô, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?”
Ninh Thư từ chối: “Xin lỗi, tôi cảm thấy rất mệt và tôi cần được nghỉ ngơi.”
Mỗi ngày đều rất vất vả, lúc này không nghỉ ngơi một chút thì làm cái gì chứ, nửa đêm còn nghĩ buôn chuyện, Ninh Thư tỏ vẻ cô không có thời gian để làm những việc đó.
Sắc mặt của Phương Phỉ Phỉ có chút không tốt, sau đó còn nói thêm: “Nó sẽ không tốn nhiều thời gian của cô đâu, phải nói ra thì trong lòng mọi người mới cảm thấy thoải mái được, tôi muốn nói về chuyện của Chúc Nghiễn Thu.”
Ninh Thư xoa trán, sau đó đứng lên rồi đi ra bên ngoài với Phương Phỉ Phỉ.
Lúc này đã rất khuya rồi, đêm nay có rất nhiều sao, xung quanh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng bước chân của những chiến sĩ gác đêm, Ninh Thư trực tiếp ngồi xuống đất mà không chê bản, hai tay chống cằm: “Cô muốn nói về vấn đề gì?”
Phương Phỉ Phỉ ngồi xuống cạnh Ninh Thư, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Tôi sẽ không chia tay với Nghiễn Thu, chúng tôi có chung chí hướng, chúng tôi có tiếng nói chung về mọi chuyện, cả đời này có thể gặp được một người như thế là một việc vô cùng khó khăn, tôi biết Chúc Nghiễn Thu là chồng của cô, nhưng hai người không hợp nhau.”
Ninh Thư:...
“Cho nên, cô nói những thứ này với tôi để làm gì?” Ninh Thư nhìn Phương Phỉ Phỉ: “Cho dù thế nào thì hắn cũng đã có gia đình, có vợ và con, những phần tử tri thức như mấy người thật buồn cười, nói rằng bản thân đã được tiếp thu những tư tưởng mới, nói là muốn được tự do yêu đương, đấy chỉ là hôn nhân không được thừa nhận, nói cái gì mà giải phóng con người, chỉ cần yêu thì đều là điều đúng đắn, tất cả chẳng qua là hành vi của lũ súc sinh mà thôi.”
Người phụ nữ trong thời đại này không có gì để bảo vệ họ cả, ít nhất là ở thời cổ đại thì luân lý tông pháp rất coi trọng hôn nhân, nó coi hôn nhân là gốc rễ của lễ, rõ ràng và không thể xóa bỏ.
Phương Phỉ Phỉ gật đầu: “Trong lòng anh hiểu rõ là được, nhưng mà chiến trường rất nguy hiểm, anh phải bảo vệ tốt cho mình.”
Trận chiến lại bắt đầu, Chúc Nghiễn Thu không để ý vết thương của mình mà lao ra chiến trường, hắn có chút nóng vội muốn được lập công, ngay cả một người mà hắn vẫn luôn coi thường như Chúc Tố Nương nay cũng đã trở thành một vị quân y được các chiến sĩ tôn trọng, còn hắn thì không có lấy nổi một công lao, thế thì còn nói gì đến việc xây dựng lại Chúc gia, còn nói gì đến việc làm cho Phương Phỉ Phỉ hạnh phúc nữa chứ.
Trong lòng của Chúc Nghiễn Thu chỉ có một mục tiêu, đó chính là kiến công lập nghiệp, nhưng khi hắn nấp ở trong chiến hào, chuẩn bị bóp có súng thì trong lòng của Chúc Nghiễn Thu không còn hùng tâm tráng chí như trước nữa mà chỉ còn lại sự bất lực và sợ hãi.
Chúc Nghiễn Thu không biết tay của hắn bị làm sao nữa, lúc bóp cò súng thì không còn chút lực nào, thỉnh thoảng thì run rẩy, lúc lại trở nên cứng ngắc, dù sao thì ngón tay của hắn không nghe theo sự chỉ huy của não bộ.
Hắn cảm giác ngón tay của hắn không thể phản xạ lại một cách nhanh chóng.
Đối mặt với tình huống như vậy thì một người đàn ông như Chúc Nghiễn Thu cũng phải đỏ vành mắt, chuyện này là sao, tay hắn bị gì thế này?
Ninh Thư vẫn đang bận rộn xử lý vết thương cho những người khác, bỗng nhiên nhìn thấy Chúc Nghiễn Thu, người mới ra chiến trường nay lại bị khiêng về, trên người cũng không có vết thương mới, có lẽ bị đạn pháo chấn động làm cho hôn mê, nhưng mà vết thương trên vai hắn lại rách ra, máu tươi làm vai áo ướt đẫm.
Ninh Thư rắc một ít thuốc bột lên vết thương của Chúc Nghiễn Thu, có lẽ vì quá đau nên hắn dần tỉnh lại, khuôn mặt vốn rất mơ hồ nay càng lúc càng rõ ràng.
Khi thấy rõ người đó là Ninh Thư thì Chúc Nghiễn Thu lập tức vươn cánh tay còn lại ra, kéo Ninh Thư lại gần phía mình, giọng nói của hắn như là rít ra từ kẽ răng, âm u mà phẫn nộ: “Nhất định là cô đã làm gì đó với tôi, nhất định...”