Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 590 : Con dâu nuôi từ bé (33)
Ngày đăng: 06:50 30/04/20
Có quá nhiều chuyện buồn phiền trong lòng Chúc Nghiễn Thu, tiền đồ vận mệnh của mình, những hoài bão ý chí lớn của mình, còn có Phương Phỉ Phỉ bây giờ dường như muốn chia tay với hắn, còn có sự khinh thường của Chúc Tố Nương đối với mình.
Khiến Chúc Nghiễn Thu trước nay chưa từng mờ mịt và bất lực, giờ lại thống khổ đến mức hận không thể chết đi cho rồi.
Mỗi ngày tỉnh lại đều phải nấu ăn nấu ăn, thiếu gia của một gia đình giàu có như hắn, ngày ngày quanh quẩn bên nồi hơi, bị khói xông lửa đốt.
Những ngày như vậy khiến Chúc Nghiễn Thu đau khổ vỡ mộng, trong lòng Chúc Nghiễn Thu đâm ra quyết ý, cho dù như thế nào, hắn cũng phải ra chiến trường, nhất định phải ra chiến trường.
Chỉ có ra chiến trường mới có thể giải quyết tình cảnh khốn khổ hiện nay, nhưng tay của hắn...
Đến giờ đưa cơm, Ninh Thư nhìn thấy đôi mắt của Chúc Nghiễn Thu đã đỏ hết cả lên, mí mắt sưng lên, hình như là đã khóc.
Không phải hai người này chia tay rồi chứ.
Chúc Nghiễn Thu nhận thấy ánh mắt của Ninh Thư, oán hận trừng mắt liếc nhìn Ninh Thư, không nói với Ninh Thư một lời nào, xoay người rời đi.
Ninh Thư nhìn dáng vẻ mất mát của Chúc Nghiễn Thu, không đúng, dáng vẻ thất tình đau khổ muốn chết, đoán chừng tình cảm của hai người này có trắc trở gì rồi.
Phải biết rằng trong kịch bản, đến lúc Chúc Nghiễn Thu công thành danh toại Phương Phỉ Phỉ mới biết chân tướng sự việc, chứng tỏ Chúc Nghiễn Thu luôn giấu rất kĩ.
Phương Phỉ Phỉ biết được sự tồn tại của Chúc Tố Nương, nhưng tin vào những lời Chúc Nghiễn Thu nói, tin rằng Chúc Tố Nương là chị của Chúc Nghiễn Thu, sau khi Phương Phỉ Phỉ biết chân tướng, lúc đó muốn rời xa Chúc Nghiễn Thu.
Khi đó Chúc Nghiễn Thu mặc quân trang, trước ngực treo một hàng huân chương, trực tiếp quỳ một chân trên mặt đất mong Phương Phỉ Phỉ tha thứ, một người đàn ông có địa vị và quyền thế quỳ trước mặt mình, khiến trong lòng người phụ nữ cũng rung động.
Trong những ngày ở chiến trường, hai người giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm sâu đậm, trong lòng Phương Phỉ Phỉ rất yêu Chúc Nghiễn Thu, hơn nữa lúc này Chúc Tố Nương sắp nghẻo trên giường bệnh, uống thuốc và dùng kim châm cứu cũng không chữa được bệnh, nhìn như sắp chết đến nơi rồi, Phương Phỉ Phỉ cũng liên tục nhận được lời xin lỗi của Chúc Nghiễn Thu.
Nhưng bây giờ Chúc Nghiễn Thu vẫn chưa công thành danh toại, trên người đều hôi hám, không còn giống như vị thiếu gia gọn gàng ngày xưa nữa, cởi bỏ ánh hào quang đại thiếu gia, xem ra đã khiến cho Chúc Nghiễn Thu mờ nhạt đi rất nhiều.
"Chúc Tố Nương." Giọng của Chúc Nghiễn Thu ẩn chứa sự đau khổ và sợ hãi.
Ninh Thư đi tới, sờ chân của Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu bị Ninh Thư đụng vào, đau đến mức dựa thẳng người lên thở một hơi, cả người toát mồ hôi hột.
Xương bắp chân của Chúc Nghiễn Thu gãy rồi, hơn nữa phía dưới đầu gối có một lưỡi dao thẳng tắp cắt qua, là bị dao chém vào trên đùi rồi.
Đẩy phần da thịt ra có thể nhìn thấy xương ở bên trong, máu tươi thuận theo vết rách ứa ra, nhìn vô cùng đáng sợ.
"Chúc Tố Nương, chân của tôi sẽ không sao chứ." Giọng nói của Chúc Nghiễn Thu run rẩy, vừa đau lại vừa sợ.
Ninh Thư nhíu mày một cái, Chúc Nghiễn Thu đã làm gì, mà có thể khiến bản thân bị thương như vậy, Ninh Thư cầm kim khâu vết thương lại, sau đó rắc một chút thuốc cầm máu lên miệng vết thương rồi băng bó lại.
Dùng sợi dây nhỏ buộc mấy cây côn gỗ và chân lại với nhau, cố định trụ chân.
Chúc Nghiễn Thu hỏi Ninh Thư: "Chân của tôi sẽ không có vấn đề gì chứ."
"Không biết, có lẽ có vấn đề, mà cũng có thể là không có vấn đề gì." Ninh Thư xoay người đi làm, ngay cả lý do vì sao Chúc Nghiễn Thu bị thương cũng không muốn biết.
Chúc Nghiễn Thu đau khổ ôm chặt đầu mình, nhìn chân mình, trong lòng tràn đầy sợ hãi, khi lưỡi lê dưới phản xạ tia sáng của mặt trời, chém vào trên đùi của hắn, trong lòng hắn ngoại trừ sợ hãi ra thì chính là tuyệt vọng.
Chân của hắn, khát vọng trong lòng của hắn.
"Chúc Tố Nương." Chúc Nghiễn Thu gọi về phía Ninh Thư đang bận rộn.
Ninh Thư không để ý hắn, nhiều người bệnh đang chờ cứu mạng như vậy, cô không rảnh mà ngồi nói chuyện phiếm cùng Chúc Nghiễn Thu.