Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 608 : Hậu viện của tứ gia (14)

Ngày đăng: 06:51 30/04/20


Chắc là Nữu Hỗ Lộc thị có chút gấp gáp rồi, nữ nhân trong hậu viện đều lần lượt bắt đầu mang thai rồi, Ninh Thư cảm thấy Nữu Hỗ Lộc thị hoàn toàn không cần phải gấp gáp gì, chuyện vận mệnh được sắp đặt, chẳng việc gì phải gấp gáp cả.



Ninh Thư nói: "Thân thể Cách cách thực sự rất tốt, không cần uống phương thuốc cổ truyền gì đó đâu, trong thuốc có ba phần là độc, ngược lại sẽ tổn hại đến thân thể."



Đồng Ngọc gật đầu: "Vừa rồi ta thấy ngươi đang bận làm gì đó, là thứ gì vậy."



"Ta làm một ít túi hương diệt muỗi, tỷ có cần không, ta đưa cho tỷ một túi." Ninh Thư lấy túi hương ra: "Những ngày mùa hè nhiều muỗi, đeo ở trên người có thể phòng ngừa muỗi đốt."



"Được." Đồng Ngọc nhận lấy một túi rồi đi.



Ninh Thư có chút không hiểu, phủ này có đại phu, chỉ cần gọi là sẽ tới, Nữu Hỗ Lộc thị tới hỏi cô làm cái gì.



Lẽ nào muốn thăm dò cô sao!



Đồng Ngọc đi vào trong nhà, cúi người với Nữu Hỗ Lộc thị.



Nữu Hỗ Lộc thị đang dùng mỡ trân châu chậm rãi lau trên tay, rõ ràng tay nàng trắng muốt như ngọc, đẹp vô cùng, nhìn thấy Đồng Ngọc trở về, hỏi: "Nha đầu kia nói như thế nào?"



"Cách cách, Diệu Lăng nói cô ta không có phương thuốc cổ truyền, còn nói là trong thuốc có ba phần là độc, bảo Cách cách đừng thử phương thuốc cổ truyền." Đồng Ngọc nói hết những gì Ninh Thư nói cho Nữu Hỗ Lộc thị nghe.



Nữu Hỗ Lộc thị cười, nói: "Quả là một người thật thà, nếu như mượn chuyện này để đến trước mặt ta nịnh nọt, thì ta làm sao mà an tâm về cô ta cho được, có thể khiến một người khó sinh như Tống Cách cách sinh con ra, có một người hieur y thuật như vậy bên cạnh làm mọt người trợ lực, gần đây cô ta như thế nào rồi?"



Đồng Ngọc nói: "Mỗi ngày đều rất có nề nếp, là tròn bổn phận của mình, rất ít giao lưu với những nha đầu khác."



Nữu Hỗ Lộc thị nhíu mày, "Thực sự không muốn hòa nhập vào cuộc sống đời thường hay là trong lòng có tâm sự?"



"Chuyện này sau này hãy nói vậy." Vẻ mặt của Nữu Hỗ Lộc thị mang theo sự ưu sầu, sờ lên bụng mình, Đồng Ngọc an ủi Nữu Hỗ Lộc thị: "Cách cách đừng lo, Cách cách nhất định sẽ có con mà."



Nữu Hỗ Lộc thị ừ một tiếng, bảo Đồng Ngọc đi tìm nha đầu kia hỏi xem có phương thuốc cổ truyền không, đó không phải là vì nàng muốn dùng phương thuốc cổ truyền gì gì đó, nhưng tâm lý muốn mang thai là sự thực.
Uống sữa xong, rắc một ít bột ngăn ngứa lên người nó, sau đó đặt vào trong nôi, Ninh Thư nhìn qua vú em đang ngủ trên giường, lắc đầu, cô lau thuốc bột trên người đứa bé, trên người nó thậm chí còn có cả mùi sữa dê, nhưng vú em cũng không phát hiện ra, có lẽ cũng nhìn ra, nhưng lại không chú ý.



Cô cũng không biết mình có thể chăm sóc đứa bé này bao lâu nữa, thời gian nhiệm vụ mà hết cô sẽ phải rời xa thế giới này.



Có điều nói thật, công chúa triều Thanh đều khá đoản mệnh, hơn hai mươi tuổi đã chết rồi, thường bị đưa đi cầu thân rồi.



Thế nhưng dù sao cũng hơn bây giờ chưa biết cái gì đã chết rồi.



Trong suốt hai tháng nay, tháng nào Ninh Thư phải đợi đến canh ba mới đến chăm sóc đứa bé, ban ngày không đồng thời xuất hiện bên đứa bé.



Ninh Thư cũng không biết đến bao giờ nhiệm vụ này mới có thể kết thúc, 2333 cũng không thông báo cô rời khỏi thế giới này.



Cảm giác vẫn phải ở đây rồi.



Cùng với sự ra đời của ngày càng nhiều đứa trẻ, sự tranh đấu cũng ngày càng ác liệt hơn.



Nói chung là có một loại cảm giác như đang nằm trong cơn giông bão vậy.



Ninh Thư thầm nghĩ muốn sống sót ở cái hậu viện này nhất định phải bo bo giữ mình.



Đến khi đứa bé ngủ rồi, Ninh Thư lén lút trở lại gian phòng của mình, vừa đi đến cửa liền nghe thấy giọng nói: "Đêm hôm khuya khoắt thế này ngươi còn đi đâu đấy?"



Ninh Thư lại càng hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thấy một người đi từ trong bóng tối ra, là Đồng Ngọc.



"Đồng Ngọc tỷ tỷ tại sao lại ở đây?" Ninh Thư hơi kinh ngạc hỏi.



Đồng Ngọc nhíu chặt lông mày: "Ta mới phải hỏi ngươi ấy đêm khuya rồi ngươi còn đi đâu ta chờ ngươi lâu lắm rồi đấy."