Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 626 : Người mang thai hộ (4)

Ngày đăng: 06:51 30/04/20


Trong lòng Diệp Tích cũng rất áp lực khi làm người mang thai hộ, nếu không phải vì gia đình, cô ta cũng sẽ không nhịn những lời châm chọc đó của Cảnh Thiếu Trạch.



Lần nào cô ta cũng thấy hắn dịu dàng với Nghê Tịnh, nhưng nhìn sang cô ta thì hắn lại lạnh lùng tà mị làm người ta sợ hãi.



Hơn nữa những hành động của hắn lại làm trái tim cô ta rung động không khống chế được. 



Diệp Tích cảm thấy có lẽ mình đã bị Cảnh Thiếu Trạch nắm trong lòng bàn tay mà đùa giỡn rồi.



Diệp Tích hít một hơi thật sâu, lùi ra sau, cách xa Cảnh Thiếu Trạch đang đứng trước mặt mình, cô ta không thể để người đàn ông này lại làm rối loạn tâm tư của mình nữa.



Diệp Tích vừa đẩy Cảnh Thiếu Trạch ra thì thấy Ninh Thư đang đứng ở cửa, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch gọi: “Nghê Tịnh.” 



Cảnh Thiếu Trạch vội vàng quay đầu lại, thấy trên mặt Ninh Thư không thay đổi gì, hắn dịu dàng nở nụ cười hỏi: “Tịnh Tịnh, sao em lại đi vào đây?”



Ninh Thư nhướng mày nói: “Anh vào bếp lâu như thế nên em vào xem sao.”



“Hai người là sao vậy?” Ánh mắt Ninh Thư nhìn qua nhìn lại giữa Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích hỏi. 



Cảnh Thiếu Trạch đi đến khoác tay lên vai Ninh Thư, kéo cô đi ra ngoài.



Hắn còn quay đầu lại lạnh lùng nhìn Diệp Tích một cái.



Cái nhìn lạnh lùng đó làm trong lòng Diệp Tích run lên. 



Thực sự là Cảnh Thiếu Trạch rất yêu vợ mình.



“Thiếu Trạch, con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói với hắn, lại nhìn thoáng qua Ninh Thư một cái.



“Anh qua đó đi, em lên phòng trước.” Ninh Thư đẩy tay Cảnh Thiếu Trạch bên người mình ra, nói. 



Cảnh Thiếu Trạch nhẹ nhàng đáp: “Em lên đi.”



Vào phòng ngủ, Ninh Thư lại nghĩ tiếp theo mình nên làm thế nào, nếu Nghê Tịnh đã không muốn trở về nữa thì nhiệm vụ của cô là phải đối phó với Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích rồi.




Diệp Tích nhìn hắn đang cài nút áo sơ mi, ngón tay thon dài vô cùng ưu nhã. 



“Ai ở bên ngoài vậy?” Giọng cô ta có hơi khàn hỏi Cảnh Thiếu Trạch.



Cảnh Thiếu Trạch liếc nhìn cô ta trả lời: “Không có ai cả.”



Sau đó hắn lấy áo khoác ra khỏi phòng. 



Sau khi đạp một cái bên ngoài cửa, Ninh Thư lại quay về phòng ngủ, trong ngực cô hơi khó chịu, mới đi ra biệt thự xong lại leo lên tầng, cơ thể hơi khó chịu.



Ninh Thư nằm trên giường, mở to mắt không ngủ được, trong lòng không biết nói gì cho phải, hai người họ coi như là lâu “ngày” sinh tình sao?



Mùi vị của Diệp Tích làm Cảnh Thiếu Trạch tiêu dao khoái hoạt, từ đó mê luyến cơ thể cô ta. 



Vì sức khỏe của Nghê Tịnh mà lúc làm tình với Cảnh Thiếu Trạch đều rất nhẹ nhàng, không giống như khi làm tình với Diệp Tích, Cảnh Thiếu Trạch có thể thỏa mãn ham muốn và hưởng thụ khoái cảm chinh phục của đàn ông.



Loại cảm giác này chưa bao giờ hắn được cảm nhận, kể cả lúc ở cùng Nghê Tịnh cũng không đem lại cảm giác như thế.



Hai người này ở cùng với nhau, vứt bỏ Nghê Tịnh một góc không thèm ngó ngàng đến. 



Mãi cho đến khi Diệp Tích sinh đứa bé, Nghê Tịnh cũng vẫn cho rằng đứa bé mà cô ta sinh ra là kết tinh tình yêu của Nghê Tịnh cô và Cảnh Thiếu Trạch.



Lúc đầu mẹ Cảnh Thiếu Trạch quyết định tìm người mang thai hộ, Nghê Tịnh và Cảnh Thiếu Trạch sẽ đến bệnh viện lấy trứng và t*ng trùng của mình đông lạnh.



Sau đó mẹ hắn dẫn Diệp Tích về, để cô ta ở lại nhà họ Cảnh chăm sóc sức khỏe, đợi đến khi sức khỏe tốt thì cấy trứng và t*ng trùng vào tử cung của cô ta. 



Sau khi Diệp Tích sinh xong rồi biến mất thì Nghê Tịnh toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa bé, khiến cơ thể cô ấy ngày càng không tốt, sức khỏe dần yếu đi, cuối cùng chết trong phòng phẫu thuật.



Ninh Thư hít một hơi thật sâu, nghĩ có lẽ mẹ Cảnh Thiếu Trạch vốn dĩ không muốn dùng trứng của Nghê Tịnh. Những chuyện xảy ra cũng đều do một tay bà ta mà ra.



Ninh Thư cười ha ha hai tiếng.