Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 638 : Người mang thai hộ (16)
Ngày đăng: 06:51 30/04/20
Ninh Thư cầm lấy tiền ông Nghê đưa cho, bản thân cô cũng có tiền, nhiều tiền là đằng khác, nhưng mỗi lần về nhà, ông Nghê đều đưa tiền cho cô, cứ sợ cô không có tiền tiêu.
Nghê Tịnh không thể sinh con, lại được gả vào gia đình chỉ có duy nhất một người con trai, không sinh được con khiến con gái mình nhụt chí.
Ông Nghê sợ Nghê Tịnh tự ti với hoàn cảnh của mình, nên ông đưa tiền cho cô tiêu cho đỡ phải xấu hổ với người ta.
Con gái đã gả đi như bát nước đổ đi không lấy lại được, nhưng vợ chồng Nghê gia vẫn rất mực cưng chiều con gái, lúc nào cũng lo nghĩ cho Nghê Tịnh.
Ninh thư nói với ông Nghê: “Cảm ơn cha.”
“Con là con gái của cha, sao lại nói lời cảm ơn khách sáo vậy.” Ông Nghê nghiêm mặt lại: “Nhìn thấy con như thế này, cha mẹ rất buồn, không thể cho con một cơ thể khỏe mạnh được.”
Ninh Thư cười: “Không sao đâu ạ.”
Chuyện này là chuyện bất đắc dĩ, không ai có thể tránh được bệnh tật.
Cuộc đời có mất có được, cơ thể Nghê Tịnh không được khỏe mạnh, nhưng sinh ra trong gia đình giàu có, không phải lo lắng bôn ba kiếm sống, yên bình sống qua ngày.
Nhưng Nghê Tịnh lại gả cho Cảnh Thiếu Trạch, rồi Cảnh Thiếu Trạch lại gặp Diệp Tích.
Đúng là bi kịch của đời người.
“Nếu như con gặp khó khăn gì ở nhà Cảnh gia thì con cứ quay về, cha sẽ nuôi con.” Ông Nghê nhìn Ninh Thư và nói: “Chúng ta không cần phải cúi đầu trước họ.”
“Vâng.” Có thể không lâu nữa cô sẽ trở về nhà thật.
Rời khỏi Nghê gia, Ninh Thư nghĩ một lúc, chuẩn bị đến công ty Cảnh gia xem thử, nói không chừng có thể thấy cảnh hay.
Có khi còn có thể thấy hai người họ đang cuống cuồng mặc quần áo cũng nên.
Đến công ty, Ninh Thư rất thuận lợi tiến vào phòng làm việc của tổng giám đốc, mở cửa ra thấy cảnh Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích đang đút thức ăn cho nhau, đầu hai người sắp dính lấy nhau rồi.
Diệp Tích bắt đầu chống cự lại, cuối cùng lại ôm lấy cổ Cảnh Thiếu Trạch.
Ninh Thư trông thấy cảnh này, cảm thấy trong lòng giận dữ sục sôi.
Ha ha ha …
Ninh Thư nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó đá chân vào cửa thật mạnh, rồi bước vào trong thang máy, dọa chết hai người gian phu dâm phụ nhà ngươi.
Chiều tối Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích trở về nhà, sắc mặt hai người không được tốt, Cảnh Thiếu Trạch nhìn thấy Ninh Thư, muốn nói gì đó lại thôi, muốn hỏi gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Ninh Thư rất thản nhiên không lo lắng, cho mày tức chết đi, không nói cho hắn biết cô đã nhìn thấy cảnh không nên nhìn thấy.
Diệp Tích vừa về nhà, mẹ Cảnh Thiếu Trạch bèn kéo tay cô vào phòng, câu đầu tiên bà hỏi: “Diệp Tích, con có cảm thấy cơ thể mình có gì đó bất thường không?”
Diệp Tích lắc đầu, có chút hoảng sợ nhìn mẹ Cảnh Thiếu Trạch, nói: “Cảnh phu nhân, con vẫn không cảm thấy gì lạ thường.”
“Ý ta là con có cảm giác mình có thai hay chưa, kinh nguyệt của con vẫn bình thường đấy chứ?” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch cau mày: “Từ sau khi con vào nhà này cũng đã 3 tháng rồi, tại sao vẫn chưa có thai?”
Diệp Tích có chút bất an, nói với giọng rất nhỏ nhẹ: “Có như bình thường ạ, phu nhân, con cũng đã rất cố gắng, nhưng việc này không phải do con quyết định là được.”
Diệp Tích đã rất nỗ lực để khiến mình có con, nhưng đều thất bại.
Áp lực trong lòng Diệp Tích càng ngày càng lớn, nhìn thấy gương mặt bà Cảnh không vui và tức giận, sợ bà Cảnh sẽ rút tiền về nên cô ta nói: “ Phu nhân, có cần đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo không, cứ tiếp tục thế này con không biết khi nào mới mang thai được.”
Diệp Tích trước đây cũng không muốn làm việc này, nhưng bây giờ cô ta cũng không còn cách nào khác.
“Không được.” Bà Cảnh phản bác, bà ta đã cố gắng rất nhiều, không thể để cuối cùng lại phải đi thụ tinh nhân tạo.
Bà muốn phải có thai tự nhiên, muốn cháu mình ra đời một cách tự nhiên.