Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 641 : Người mang thai hộ (19)

Ngày đăng: 06:51 30/04/20


Cảnh Thiếu Trạch ôm chặt lấy Ninh Thư, tựa như muốn có được sự ấm áp tỏa ra từ cơ thể Ninh Thư.



Ninh Thư nhẹ nhàng vỗ lên lưng Cảnh Thiếu Trạch, bình tĩnh nói: “Cho dù anh có xảy ra chuyện gì, em cũng không quan tâm.”



Không thèm để ý mới đúng. 



Diệp Tích lặng người nhìn Cảnh Thiếu Trạch ôm lấy Ninh Thư, mặt cô ta có chút buồn bã, trong những lúc khó khăn nhất, anh ta lại chỉ nghĩ đến người vợ của mình.



Còn bản thân cô ta lại chẳng coi ra gì.



“Sao lại không có chuyện gì to tát chứ?” Bà Cảnh nhìn Ninh Thư nói chuyện thản nhiên như không, vừa phẫn nộ vừa tức giận chỉ về phía Ninh Thư: “Có phải trong lòng cô rất vui mừng vì Cảnh Thiếu Trạch không thể sinh con, cô không thể sinh con, Cảnh Thiếu Trạch cũng không thể, trong lòng rất vui đúng không?” 



Ninh Thư lạnh lùng đẩy Cảnh Thiếu Trạch đang ôm mình ra khỏi cơ thể, trời nóng thế này ôm vào lại càng nóng hơn, nhưng nước mắt của Cảnh Thiếu Trạch cứ lã chã rơi trên vai cô, dính dính nhớp nháp.



“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Ninh Thư nhìn sang bà Cảnh tức giận như con chó điên muốn cắn người.



“Nhìn dáng vẻ của cô xem, trong lòng cô đang rất đắc ý vì Cảnh Thiếu Trạch không thể sinh con đúng không.” Bà Cảnh chỉ tay vào Ninh Thư, có vẻ như bà định trút hết sự tức giận lên người Ninh Thư: “Nói không chừng trong lòng cô đã thầm nguyền rủa Cảnh Thiếu Trạch không thể sinh con, người đàn bà có tâm địa độc ác, cô là đồ độc ác.” 



Ninh Thư nhíu mày, cô bị bà Cảnh chỉ thẳng vào mặt mắng nhiếc, những người đứng trong phòng cũng không ai thèm hé răng bảo vệ cô, Cảnh Thiếu Trạch thì thất thần như hồn lìa khỏi xác.



Cuối cùng vẫn là cha Cảnh Thiếu Trạch thấy vợ mình đang nổi điên, liền hắng lên một tiếng, ngắt lời của bà Cảnh đang không ngừng chửi rủa.



Có mắng chửi cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại càng khiến cho mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu căng thẳng hơn. 



Cảnh Thiếu Trạch xảy ra chuyện như vậy, Cảnh Thiếu Trạch cũng không thể ly hôn được, chuyện này sẽ khiến cho mối quan hệ giữa Cảnh gia và Nghê gia trở nên không tốt.



Mẹ Cảnh Thiếu Trạch đành ngậm miệng, nhưng ánh mắt vẫn như dao găm hướng về phía Ninh Thư.



Cha Cảnh Thiếu Trạch nhìn Ninh Thư và nói: “Mẹ con bây giờ tâm trạng có phần kích động, con hãy thông cảm cho bà ấy.” 



Chuyện gì cũng muốn cô thông cảm và tha thứ, tuy nói không mù không điếc sao làm được cha chồng, nhưng ông Cảnh cũng quá hành xác nhau rồi đấy, một bên đóng vai ác một bên vẫn cười hiền làm người tốt giảng hòa như không thế à.




Cảnh Thiếu Trạch thở hổn hển, đôi mắt đỏ hoe nhìn Ninh Thư: “Tịnh Tịnh, sao em có thể để Diệp Tích mang trong mình đứa con của cha mẹ chứ, sao có thể được, lẽ nào em không biết…”



“Anh Thiếu Trạch, tại sao lại không được, sự tồn tại của Diệp tiểu thư cũng chỉ là người sẽ thay Cảnh gia sinh ra người thừa kế, bây giờ anh không thể được nữa…” Ninh Thư dừng lại một lát: “Sản nghiệp của Cảnh gia lớn như vậy, không có người thừa kế làm sao mà được, chúng ta làm vậy đều là vì Cảnh gia, cha mẹ cũng sẽ hiểu thôi mà.” 



“Tất cả cũng là vì cái nhà này.” Ninh Thư nói.



Mẹ của Cảnh Thiếu Trạch gương mặt lại càng trắng hơn, hai dòng nước mắt trào ra nhìn ông Cảnh, nghẹn ngào nói: “Ông à, ông sẽ không đồng ý cho Diệp Tích mang thai chứ, ông xã…”



Diệp Tích là người đàn bà của con trai ông đấy. 



Ninh Thư nghiêm mặt lại nói: “Mẹ, tai sao không thể để Diệp tiểu thư mang thai, lẽ nào mẹ muốn tự mình sinh ư, chúng ta có thể nhờ cậy đến biện pháp y học, có thể tạo ra một đứa con khỏe mạnh.”



“Mẹ, đây đều là để Cảnh gia có người nối dõi.” Ninh Thư nhìn sang mẹ Cảnh Thiếu Trạch rồi nói: “Đây cũng là con của cha mẹ mà.”



“Cô câm miệng…” Bà Cảnh nhìn Ninh Thư hét lớn: “Cô là đồ lòng lang dạ sói, cô có ý gì, tại sao cô nhất định muốn người ta mang thai hộ?” 



Ninh Thư vô cùng ngạc nhiên: “Diệp tiểu thư có mặt ở đây cũng vì để mang thai hộ gia đình mình. Chẳng qua bây giờ cô ấy sẽ mang thai con của cha và mẹ mà thôi, đây cũng là người mang thai hộ mà mẹ đã tìm và mang tới mà.”



“Được rồi, không cãi nhau nữa.” Ông Cảnh nói với giọng uy nghiêm ngắt lời Ninh Thư và bà Cảnh.



“Chuyện này sau này hãy nói, Nghê Tịnh con hãy chăm sóc cho Thiếu Trạch.” Ông Cảnh xoa xoa trán. 



Diệp Tích đứng ở cách đó không xa với gương mặt ngẩn ngơ, cảm giác bản thân không khác gì một món đồ, một món đồ có thể tùy tiện xử lý.



Món đồ này cũng chỉ có tác dụng mang thai hộ người khác.



Muốn cô ta mang thai đứa con của ai, chẳng ai thèm hỏi ý kiến cô ta, người nào cũng coi thường cô ta. 



Không ai quan tâm đến tâm trạng của cô ta lúc này.