Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 667 : Mau vào trong lòng của vi sư (7)
Ngày đăng: 06:51 30/04/20
Ninh Thư suy tư trong lòng, ở thế giới này có thể tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, Tuyệt Thế Võ Công sẽ khiến cho sức mạnh của cô lớn mạnh vô cùng, tăng cường được rất nhiều năng lực cận chiến, hơn nữa kình khí cũng có thể thả ra ngoài để công kích người khác.
Vậy thứ cô cần chính là năng lực phòng ngự hệ thổ.
Ninh Thư nói với Thanh Hoa Quân: "Đệ tử chọn hệ thổ để tu luyện chính."
Thanh Hoa Quân ừ một tiếng, cho Ninh Thư một cuốn thẻ ngọc, "Đây là công pháp tu luyện hệ thổ."
Ninh Thư cầm lấy thẻ ngọc: "Đa tạ sư phụ."
"Ngươi lui xuống trước đi, phòng đã có tiểu đồng sắp xếp cho ngươi." Thanh Hoa Quân nói.
Ninh Thư hành lễ xong rời đi, gian phòng chỉ còn lại Thanh Hoa Quân và Ngọc Linh Nhi, Ngọc Linh Nhi liều mạng nháy mắt với Ninh Thư, bảo Ninh Thư đừng đi.
Nàng không muốn phải đối mặt với lão hồ ly đực này, không muốn, không muốn chút nào!
Ninh Thư ra vẻ như người bị thiểu năng, hoàn toàn nhìn không ra ánh mắt của Ngọc Linh Nhi, ngoan ngoãn đi ra.
Có tiểu đồng đưa Ninh Thư đến phòng, căn phòng cũng bình thường thôi, Ninh Thư cũng không xoi mói gì, có thể ngủ được là ổn rồi.
Đóng cửa lại, Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Ninh Thư vừa tu luyện, linh khí chung quanh đều như điên như dại nhảy vào trong cơ thể cô.
Không lâu sau đó, trong đan điền hình thành từng đợt kình khí, sau đó những kình khí này tự do đến mỗi góc của cơ thể, xâm nhập vào trong tế bào.
Ninh Thư nắm chặt nắm đấm, cảm thấy toàn thân mình tràn đầy năng lượng.
Nhưng, tốc độ này quá nhanh rồi, nhanh đến mức khiến Ninh Thư có chút sợ hãi, cô biết thế giới có đầy đủ linh khí này tu luyện Tuyệt Thế Võ Công sẽ rất mạnh mẽ.
Nhưng nhanh như vậy thì mới thấy lần đầu tiên đấy.
Ninh Thư nhớ lại kịch bản, tư chất Tiêu Tố Tố cũng không tốt cho lắm.
Thật lạ quá đi.
"2333, ta sợ quá, chuyện gì xảy ra vậy?" Ninh Thư gọi 2333, cảm giác tình tình có chút không đúng lắm.
Tốc độ tu luyện nghịch thiên như thế là thứ một pháo hôi như cô nên có sao?
"Ngọc Linh Nhi, đến đại điện đi." Thanh Hoa Quân truyền giọng tới.
Ngọc Linh Nhi ủ rũ đi về phía đại điện.
Tóm lại là Thanh Hoa Quân cả ngày lấy việc dằn vặt Ngọc Linh Nhi làm vui thú, Thanh Hoa Quân không dính vào lửa khói nhân gian bắt Ngọc Linh Nhi nấu cơm cho hắn.
Bắt Ngọc Linh Nhi ở dưới cho hắn ăn.
Eo, bẩn thế!
Sai Ngọc Linh Nhi khiến cô xoay như chóng chóng, nhưng khi tu luyện lại tay trong tay dạy nhau, dùng quạt gõ vào đầu Ngọc Linh Nhi nói cô đần độn.
Dưới sự chỉ đạo của Thanh Hoa Quân, thực lực của Ngọc Linh Nhi được tăng lên rất nhanh, nhưng lại vứt Ninh Thư sang một bên, chỉ thỉnh thoảng hỏi qua loa một chút tiến trình tu luyện của Ninh Thư, những lúc khác đều rất ít tham dự vào.
Ngọc Linh Nhi khóc lóc kể lể với Ninh Thư, vì sao sư phụ chỉ dày vò ta, không dày vò tỷ, không đãi ngộ đặc biệt như thế.
Ninh Thư cũng không biết nên nói gì, rõ ràng là chỉ coi ngươi là đệ tử mà.
Thanh Hoa Quân rất ít ở chung một chỗ với Ngọc Linh Nhi, chỉ cần thời gian hai người ở bên nhau quá lâu, Thanh Hoa Quân sẽ sử dụng mọi lý do để đẩy Ngọc Linh Nhi ra.
Trong mắt Ninh Thư càng cảm thấy Thanh Hoa Quân chắc là biết thân phận của mình.
Tốc độ tu luyện của Ngọc Linh Nhi rất nhanh, mà Ninh Thư lại vô cùng sợ hãi với tốc độ tu luyện của mình.
Chỉ cần cô vừa tu luyện, linh khí liền tiến vào trong cơ thể cô, giống như chạy đi đầu thai vậy.
Bây giờ trong đan điền của cô đã có một con rồng bằng kình khí, kình khí mà Tuyệt Thế Võ Công hình thành tạo ra một con rồng dài, chuyển động trong đan điền.
Tu luyện Tuyệt Thế Võ Công tới cực hạn, những kình khí này sẽ biến thành một một con bàn long màu vàng, tình huống như vậy chỉ xuất hiện một lần.
Chính lần trở thành Ngụy Lương Nguyệt kia, bởi vì Linh Tủy tinh thạch, mới khiến cho linh khí hóa thành một con bàn long màu vàng.
Mặc dù bây giờ còn chưa có kình khí cũng không biến thành màu vàng, nhưng sức mạnh của cô cũng đã đủ lớn, cầm đá cuội là biến thành bột phấn rồi.
Thật đáng sợ, hơn nữa công pháp hệ thổ cũng tu luyện đến tầng mười rồi, tổng cộng có mười hai tầng, con mẹ nó loáng một cái cô đã tu luyện đến tầng thứ mười.
Cô có thể cảm giác được lớp đất dưới chân hơi nhúc nhích, âm thanh của bộ rễ cây ghim vào đất, thật là thần kỳ.