Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 675 : Mau vào trong lòng của vi sư (15)

Ngày đăng: 06:51 30/04/20


"Ngươi dùng bản thể công kích ma tộc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ." Ninh Thư hỏi, dòng máu của ma tộc có tính ăn mòn mạnh và độc tính vô cùng mạnh.



Thanh Việt nhìn cánh tay của mình một chút, nói rằng: "Ta chỉ muốn thử xem mình có thể chống đỡ sự ăn mòn của máu ma tộc hay không thôi."



Ninh Thư gật đầu: "Kết quả của thí nghiệm như thế nào, để ta xem xem tay ngươi có sao không." 



"Vẫn ổn." Thanh Việt gật đầu nói.



Ninh Thư thành khẩn nói: "Ta muốn nhờ ngươi giúp ta thoát khỏi cấm chế."



Thanh Việt gật đầu, lấy ra bình ngọc, mở nắp bình ra, một làn khói trắng xông ra, máu ma tộc trong bình đang sôi trào. 



Cũng không biết cái bình nhìn giống như chất liệu ngọc này được làm bằng vật liệu gì, lại có thể ngăn cản sự ăn mòn của ma tộc.



Thanh Việt đưa ngón tay của mình vào trong bình, nói: "Đợi một chút ta sẽ vẽ linh trận lên trán của cô, sẽ hơi đau đấy, cô cố nhịn một chút nhé."



Ninh Thư sửng sốt một chút, nói: "Dùng ngón tay sao?" 



"Những vật khác đều sẽ bị huyết dịch ăn mòn." Thanh Việt không để ý nói.



Ninh Thư có chút cảm động: "Cám ơn ngươi, ngươi đã vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy."



Khi trải qua các thế giới, gặp được một hai người có thể vì linh hồn của cô mà giúp đỡ cô, chứ không phải vì người ủy thác. 



Một người là Giáo Y đại thúc, một người là Thanh Việt.



Ninh Thư cảm kích sự giúp đỡ của Thanh Việt với mình: "Cho dù thế nào cũng cảm ơn ngươi."



Thanh Việt cười: "Không cần khách sáo." 



Ngón tay Thanh Việt dính vết máu đen, bấm một đạo pháp quyết sau đó ấn ngón tay vào trán Ninh Thư.



Máu ma tộc chạm vào da, nóng rực một cách khác thường, Ninh Thư cảm giác da mình đều sắp chín đến nơi rồi, chắc là trong thân thể có máu của ma tộc, chỉ cảm nhận được sự nóng rực, không thấy tình huống nào khác.



Trận pháp trên trán ẩn vào da, biến hóa thành vô số thanh kiếm sắc xông thẳng vào đan điền, cấm chế trong đan điền nổi lên. 



Có lẽ là cảm nhận được uy hiếp, cấm chế toát ra ma khí nồng nặc, Ninh Thư cảm giác vô cùng đau đớn, hai bên đấu tranh trong cơ thể cô, khiến cho đan điền của cô loạn hết cả lên.



Đan điền dường như sắp vỡ ra.




"Tại sao kình khí lại thay đổi màu sắc?" Ninh Thư có chút không hiểu, giống như tắc kè hoa vậy. 



"Ta chưa từng tu luyện loại công pháp này, không có cách nào biết được loại tình huống này là như thế nào." Thanh Việt nói: "Có lẽ là màu sắc quá sáng, quá nổi bật rồi."



Câu giải thích này nghe thì đơn giản nhỉ, nhưng có thật là như thế không?



Ninh Thư tu luyện Tuyệt Thế Võ Công cực hạn chính là biến kình khí thành kim sắc bàn long, từ trước đến nay chưa từng gặp màu bạc. 



Ninh Thư chỉ có thể kiên trì tiếp tục tu luyện, sau đó kình khí bàn long biến thành màu bạc, thì không biến hóa nữa.



Lẽ nào tu luyện đến màu bạc thì sẽ không lại biến hóa nữa?



Ninh Thư chỉ có thể tự mình từ từ tìm tòi. 



Thanh Việt đến tìm Ninh Thư, nói: "Cô cứ như vậy mà tu luyện cũng không được, đi luyện tập một chút đi."



Thanh Việt túm cổ áo Ninh Thư, chợt rời khỏi trấn nhỏ, đi đến dãy núi.



"Có thể tìm con yêu thú thử xem." Thanh Việt nói. 



Ninh Thư nhìn dãy núi mênh mông vô bờ kia thì nói: "Yêu thú là đồng loại của ngươi đấy."



Thanh Việt nhìn Ninh Thư: "Loài người thì không tàn sát đồng loại chắc, giết người đoạt bảo bối, làm những chuyện vì lợi ích của bản thân mà sát hại đồng loại, ma tộc cũng giống vậy, những yêu thú yếu đuối cũng sẽ trở thành thức ăn của những loài yêu thú khác."



"Con à, trên đời này vẫn có những thứ tốt đẹp." Ninh Thư không còn lời nào để chống đỡ. 



Thanh Việt cười: "Từ sau khi ta biến hóa, ta đi khắp nơi, học tập các loại tri thức, theo con người học, đi theo ma tộc học, đã gặp rất nhiều rất chiều chuyện...."



Ninh Thư nhớ lại bộ dạng ngơ ngác của Thanh Việt khi bị người ta bán còn giúp người ta kiếm tiền.



Trên đầu là mái tóc xanh biếc, không biết bao nhiêu người muốn móc nội đan của hắn. 



Bây giờ nhìn dáng vẻ thông minh của Thanh Việt, chắc là đã trải qua rất nhiều thời gian mới có thể trở thành người như vậy, thật chẳng dễ dàng gì.



Ninh Thư an ủi Thanh Việt: "Bây giờ nhìn ngươi không giống người thiểu năng chút nào."



Thanh Việt:...