Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 701 : Người đàn ông thật thà (7)

Ngày đăng: 06:52 30/04/20


Thái An Kỳ vốn muốn Ninh Thư làm cơm, kết quả bà ta còn lấy cớ cái gì mà thời kì mãn kinh, làm cho Thái An Kỳ tức chết.



Bà ta thực sự nghĩ mình đã thành người già chỉ cần chăm chăm hưởng phúc thôi đấy à.



Không còn cách nào khác, Thái An Kỳ đành phải gọi món, nhưng lần này đặt ít hơn buổi trưa, chỉ có ba món mặn một món canh. 



Không giống như buổi trưa, món ăn phủ đến nửa mặt bàn.



Người đưa đồ ăn đến, Thái An Kỳ cầm túi da, cau có lấy tiền trả.



Thái An Kỳ càng nghĩ càng bực mình, cô rõ ràng được gả vào nhà này, sao lại phải cung cấp thức ăn nuôi cả cái gia đình này nữa chứ. 



Thái An Kỳ càng nghĩ lại càng tức, nhìn Ninh Thư bày bát đũa, liền bảo với Ninh Thư rằng: “Nếu mẹ không khỏe, không thể lo cho gia đình, thì tiền lương của Vương Bác phải đưa cho con mới đúng.”



Ninh Thư nhíu mày, nói: “Chuyện này phải chờ Vương Bác trở về đã, để xem ý nó thế nào.”



Gương mặt căng thẳng của Thái An Kỳ giãn ra, chỉ cần cô ta đối tốt với Vương Bác một chút, anh nhất định sẽ đưa tiền cho cô ta. 



Thêm một ngày từ chỗ làm về, sắc mặt Vương Bác có chút uể oải, Thái An Kỳ ra tận cửa đón, câu đầu tiên là: "Vương Bác, anh đưa thẻ nhận lương cho em đi.”



Vương Bác chợt sững sờ, trong lòng mờ mịt nhìn về phía Ninh Thư.



Ninh Thư nói: “Trước tiên rửa tay ăn cơm đi.” 



Vương Bác vòng qua Thái An Kỳ, vào toilet rửa tay.



Thái An Kỳ thấy Vương Bác nghe lời Ninh Thư như thế, dậm chân, vẻ mặt không vui.



Vương Bác rửa tay, ngồi vào ghế, nhìn thấy thức ăn trên bàn liền im lặng hỏi: "Lại gọi đồ bên ngoài à? “ 



"Nếu không anh nghĩ đồ ăn ở đâu ra?” Thái An Kỳ ngồi cạnh Vương Bác: "Gọi món cần có tiền, Vương Bác, mẹ không khỏe, không thể chăm lo cho gia đình, anh đưa thẻ nhận lương cho em đi.”
Vương Bác suy nghĩ, nói: “Cứ để thẻ ở chỗ mẹ đi.” 



Thái An Kỳ lập tức ngồi dậy, giẫm lên người Vương Bác: "Vương Bác, em là vợ anh, vậy mà anh lại đưa thẻ lương cho mẹ giữ, anh không hề coi em là vợ của anh, em lấy anh gì được cái gì chứ? Được cái gì chứ?”



Thái An Kỳ nói rất to, Ninh Thư ở sát vách có thể nghe được.



Vương Bác bị Thái An Kỳ giẫm lên người có hơi đau, nhưng nhìn Thái An Kỳ xinh đẹp như vậy, lại cố nhịn, nói: “Mẹ cũng vì tốt cho chúng ta, tính toán cho tương lai chúng ta thôi.” 



Thái An Kỳ càng lớn tiếng: "Nếu thực sự muốn tốt cho chúng ta, thì mẹ nên đưa thẻ lương cho em mới đúng. Nếu mẹ muốn có thẻ lương đến thế, thì tìm ông lão nào mà lấy, bảo ông ta đưa thẻ lương cho mẹ ấy.”



Sắc mặt Vương Bác trầm xuống, không nhịn được, phản bác: "Em quá đáng rồi đấy, lấy cái gì chứ.”



"Thế chả lẽ bà ấy muốn lấy một thằng nhóc 20 tuổi à? Cũng phải tự nhìn bộ dạng mình như thế nào chứ.” Thái An Kỳ khinh bỉ nói. 



"Được rồi, Thái An Kỳ, bà ấy là mẹ anh, em không thể tôn trọng mẹ một chút sao?” Vương Bác không nhìn được nữa, nói: "Anh cũng chưa từng nói với mẹ vợ như thế.”



“Mẹ tôi và bố tôi quan hệ vẫn tốt, trong khi mẹ anh là loại bị đàn ông ném đi như ném rác.” Thái An Kỳ thấy Vương Bác che chở mẹ mình, trong lòng càng tức giận hơn.



Chết tiệt, đây chính là người đàn ông cô ta chọn, cứ tưởng là thương vợ, rốt cuộc chỉ biết bám váy mẹ. 



Vương Bác tức giận, tát Thái An Kỳ một bạt tai, bốp một tiếng, hai người đều sững sờ.



Thái An Kỳ sợ ngây người, không thể tin nổi mà ôm lấy mặt mình.



Còn Vương Bác đánh xong liền cảm thấy hối hận. Anh chưa từng nghĩ sẽ đánh Thái An Kỳ, chỉ là lúc ấy nhất thời tức giận, không kiềm chế nổi. 



Vương Bác cẩn thận nhìn Thái An Kỳ: "An Kỳ.”



Thái An Kỳ che lấy mặt mình, kêu lên: "Anh là cái loại chồng gì thế? Anh vậy mà lại đánh tôi, anh dám đánh tôi hả?”