Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 703 : Người đàn ông thật thà (9)

Ngày đăng: 06:52 30/04/20


Đợi rất lâu, cuối cùng Ninh Thư cũng rút được tiền, Thái An Kỳ lập tức nói: "Mẹ, đưa tiền đây cho con."



Ninh Thư nói: "Về nhà rồi hãy nói, tiền không được lộ ra ngoài."



Thái An Kỳ bất mãn các kiểu, cũng không thể cướp được. 



Trong lòng nguyền rủa Ninh Thư, bà già này một ngày nào đó tôi sẽ khiến bà mở miệng ra cầu xin.



Ra khỏi ngân hàng, Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: "Đi ra chợ một chuyến đi."



Thái An Kỳ lập tức nổi giận: "Đi ra chợ làm gì, mẹ đưa tiền cho con, con đặt thức ăn sẵn là được." 



Vẻ mặt Ninh Thư bình thản nói: "Đồ ăn con gọi không có món Vương Bác thích ăn, mẹ mua ít thức ăn về làm cho nó mấy món nó thích."



Thái An Kỳ lẩm bẩm: "Đều là đồ ăn cả, ăn được là được."



"Mẹ đi chợ đi, con không đi đâu." Thái An Kỳ đưa cái giỏ đựng thức ăn cho Ninh Thư. 



Ninh Thư không nhận giỏ đựng thức ăn, nói: "Con đi cùng với mẹ, như vậy lúc đặt món ăn mới biết Vương Bác thích ăn cái gì, có thể đặt một hai món Vương Bác thích ăn."



"Mẹ nói cho con biết Vương Bác thích ăn cái gì là được rồi, còn phải đi chợ nữa sao?" Thái An Kỳ đi giầy cao gót, không thể đi bộ quá nhiều như vậy.



Cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, không phải là để đi đến chợ bán thức ăn bẩn thỉu tấp nập người đi lại như vậy. 



Ninh Thư kéo lấy cánh tay Thái An Kỳ, nói: "Con đi cùng mẹ một lúc, chúng ta mẹ chồng nàng dâu cũng có thể nói chuyện một chút, có gì hiểu lầm lẫn nhau cũng có thể tháo gỡ, thẻ lương của Vương Bác cũng không phải không thể đưa cho con."



Thái An Kỳ muốn bỏ tay Ninh Thư ra, nhưng làm thế nào cũng không thể bỏ ra được, thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm, nói: "Được rồi."



Thái An Kỳ đang nghĩ đến thẻ lương. 



Ninh Thư cười cười: "Tốt lắm."



Đi đường cũ đến chợ rồi quay về, còn phải đi một đoạn đường rất dài, trong tay Thái An Kỳ xách giỏ thức ăn, lúc đi bộ chân có chút không tự nhiên.



Đi bộ rất lâu, giày cao gót cọ vào chân rất đau. 




"Cởi giầy ra đi chân đất đi." Ninh Thư nói với Thái An Kỳ.



Thái An Kỳ nghe nói thế, lập tức nói: "Con không muốn." 



Thà đau nhức cũng phải xinh đẹp trở về nhà.



Ninh Thư mỉm cười, tùy cô.



Thái An Kỳ bị phơi nắng đến mức hoa mắt chóng mặt, dưới chân lại đau, đầu óc choáng váng, miệng khô khốc, chưa bao giờ phải khổ thế này. 



Nếu lần sau cô ta còn đi ra ngoài cùng cái bà già này thì cô ta chính là con lợn.



Chân Thái An Kỳ bị cọ đến mức không chịu được, đi một bước mà giống như bị kim đâm vậy.



Thái An Kỳ không thể không cởi giày ra đi chân trần đi về. 



Bây giờ đang là mùa nóng, ánh sáng mặt trời rọi xuống mặt đất có thể rán được cả trứng, mặc dù không phải là nhiệt độ cao vào buổi trưa, nhưng cũng rất nóng.



Thái An Kỳ một tay xách lấy giầy, một tay cầm giỏ thức ăn, thấy dáng vẻ Ninh Thư không chút lo lắng, tức đến mức toàn thân run rẩy, ném thẳng giỏ thức ăn xuống đất, vứt đi không làm nữa: "Con không xách nữa, xách không nổi."



Vì cái thẻ lương của Vương Bác mỗi tháng được có một ít tiền lương, mà cô ta phải phơi đầu dưới mặt trời nắng chang chang, làn da xinh đẹp bị mặt trời thiêu đốt. 



Giống như con nha hoàn đi theo bà lão vậy, thế là đủ rồi.



Mẹ nó, nhìn xem cuộc sống mà cô ta trải qua là gì cơ chứ, còn không bằng đi ra ngoài chơi, thoải mái lại còn có tiền.



Ninh Thư nhíu mày, nhìn đống thức ăn rơi dưới đất, nói: "Con bị làm sao vậy, tự dưng lại lên cơn giận, trời nóng như vậy, về nhà mau lên." 



"Thanh niên các con không phải thích chưng diện nhất sao, tia tử ngoại mà chiếu vào là già đi mười tuổi đấy." Ninh Thư vừa nói, vừa nhặt thức ăn rơi trên đất, đặt vào giỏ.



"Mẹ thấy con xách cái giỏ rất mệt, mẹ xách giày giúp con." Ninh Thư nói.



Thái An Kỳ:...