Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 705 : Người đàn ông thật thà (11)

Ngày đăng: 06:52 30/04/20


Ninh Thư không muốn để Vương Bác bị người ta cười nhạo, người ta cười nhạo mình bị cắm sừng, hơn nữa còn trong trường hợp như thế này.



Đặc biệt là bây giờ Vương Bác rất thích Thái An Kỳ, bị đả kích rất lớn.



Lúc mà đối phó với Thái An Kỳ, phải bảo đảm mình sẽ không bị uy hiếp. 



Vương Bác sau này khi đã ly dị với Thái An Kỳ, vẫn còn phải kết hôn nữa.



Không thể vì một cuộc hôn nhân thất bại mà đã cảm thấy thế giới là một màu u tối.



Ninh Thư ra khỏi khách sạn gọi xe về nhà. 



Về tới nhà, Vương Bác đã ở nhà, Ninh Thư hỏi: "Con về lúc nào vậy?"



Vương Bác vuốt tóc: "Con vừa mới về, An Kỳ đâu?"



Ninh Thư cười một cái nói: "Nó đi chơi với hội chị em rồi, mẹ vừa mới qua chỗ dì Lý nói chuyện một lúc, mẹ nấu cho con tô mì ăn tạm nhé." 



Vương Bác vâng một tiếng, ngồi trên ghế sofa lấy điện thoại di động ra gọi cho Thái An Kỳ, nhưng gọi rất nhiều lần đều tắt máy.



Vương Bác nhíu chặt lông mày hỏi Ninh Thư ở trong bếp: "An Kỳ có nói với mẹ cô ấy đi đâu không, con gọi cho cô ấy nhưng không được."



Ninh Thư nói: "Chắc là điện thoại hết pin, mì chín rồi con ăn đi." 



Ninh Thư bưng tô mì đi ra, trong lòng Vương Bác không được tốt cho lắm, như người mất hồn, rất nhanh ăn hết tô mì rồi đi luôn.



Ninh Thư gọi Vương Bác lại, vỗ vỗ vai Vương Bác, vừa cười vừa nói: "Đừng vất vả quá, đợi An Kỳ về, mẹ sẽ nhắc nó gọi điện cho con."



Ninh Thư lén truyền khí công vào người Vương Bác, đường khí công này chỉ bé như cọng tóc, lúc đầu ở hiện đại năng lực này không nhiều, căn bản cũng không thể tu luyện ra khí công được, đủ để tu luyện ra khí công phải là một người rất kiên trì luyện Tuyệt Thế Võ Công. 



Vương Bác cười với Ninh Thư nói: "Con biết rồi, cảm ơn mẹ."



Ninh Thư gật đầu: "Đi làm đi con."




"Không... Không có gì." Thái An Kỳ đóng cửa tủ lại, Vương Bác nhíu mày, mở tủ, lấy cái túi Thái An Kỳ giấu ra. 



"Không có gì, vậy giấu đi để làm gì?" Vương Bác nói.



Thái An Kỳ vừa cười vừa nói: "Là không có gì."



Thái An Kỳ đi tới khoác tay Vương Bác, nói: "Ngày hôm nay em không gọi cho anh, là em không đúng, về sau em hứa sẽ gọi cho anh." 



Vương Bác có chút không hiểu Thái An Kỳ tại sao đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, trước đó vẫn còn giận, nhưng thấy Thái An Kỳ làm nũng, cũng không so đo chuyện vừa mới xảy ra nữa.



Vương Bác quan tâm Thái An Kỳ, thích Thái An Kỳ, không nỡ để Thái An Kỳ chịu khổ.



Ninh Thư thấy Vương Bác và Thái An Kỳ làm lành rồi, không nói gì. 



Chỉ là đến lúc ăn cơm tối, trên bàn không có gì cả, ba người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.



"Mẹ, không nấu cơm sao?" Vương Bác hỏi Ninh Thư.



Ninh Thư nói: "An Kỳ, gọi thức ăn đi." 



Thái An Kỳ bĩu môi, lấy điện thoại ra đặt thức ăn.



Thức ăn đặt đến rồi, Vương Bác sờ vào túi định trả tiền, nhưng bị Ninh Thư kéo lại, Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: "Trả tiền đi."



"Dựa vào cái gì mà tôi phải trả, tôi không có đồng nào cả, còn muốn một người phụ nữ như tôi nuôi hai mẹ con anh sao, mẹ nó vậy còn kết hôn làm gì." Thái An Kỳ lập tức khùng lên, vẻ sắc mặt rất tức giận. 



Vương Bác thấy Thái An Kỳ như vậy, đành chịu thua, phải trả tiền, hơn nữa người giao đồ ăn đến bây giờ đang chờ, nhìn bọn họ chằm chằm.



Vương Bác cảm thấy rất mất mặt, nhất là dáng vẻ vênh váo hung hăng của Thái An Kỳ, càng làm cho Vương Bác thấy khó chịu trong lòng.



Cảm giác Thái An Kỳ không tôn trọng mình chút nào.