Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 752 : Tình duyên giữa người và yêu (23)
Ngày đăng: 06:52 30/04/20
Phong Dận sử dụng Cửu Âm Cương hỏa, chế trụ đám quỷ xung quanh, một số con quỷ không chịu nổi uy lực của Cửu Âm Cương hỏa nên nhanh chóng bị tiêu tán.
Ninh Thư:...
Cái quái gì vậy, đây là thời đại xã hội chủ nghĩa đó, lấy thứ như vậy ra là phạm quy đó biết không.
Nhìn thấy ngọn lửa này, Ninh Thư còn tưởng mình đang sống ở thời đại tu chân đấy chứ.
Một người còn sống như Ninh Thư cũng cảm thấy linh hồn của mình đang rất khó chịu, không ít quỷ hồn xung quanh khiếp sợ rút lui thật nhanh.
Phong Dận đứng lơ lửng giữa không trung tựa như thần tiên, Cửu Âm Cương hỏa nhảy múa giữa lòng bàn tay, ngọn lửa màu xanh nhạt chiếu lên khuôn mặt của hắn, khiến gương mặt Phong Dận nhiễm một phần sắc xanh.
Người có người ngốc. Mà quỷ cũng có quỷ đần. Nhưng vẫn có quỷ không tin tà, còn ngồi trực tiếp gần chung cư.
Phong Dận cười lạnh một tiếng, hắn phóng ra một luồng gió Cửu Âm Cương từ lòng bàn tay, đánh bay đám quỷ ngu ngốc.
Cửu Âm Cương hỏa vừa tiếp xúc với hồn thể thì lập tức bốc cháy, đám quỷ bị Cửu Âm Cương hỏa đốt cháy như người lửa, thống khổ kêu rên, lăn lộn nhằm dập tắt lửa trên người.
Tuy là gọi Cương hỏa, nhưng lại vô cùng lạnh, xâm nhập vào tận linh hồn, chẳng bao lâu, con quỷ kia đã bị tiêu tán hoàn toàn, năng lượng linh hồn liền bị Cửu Âm Cương hỏa hấp thu.
Ninh Thư:...
Cái quái gì thế, cô thật sự nghĩ rằng mình đi lạc vào phim trường, trước đây cô thấy Phong Dận rất mạnh, bây giờ lại càng được mở mang tầm mắt.
Có vết xe đổ trước đó, đám quỷ xung quanh đều sợ vỡ mật chuồn nhanh như chớp.
Bọn quỷ này rời đi, mây đen trên trời cũng dần dần biến mất để lộ ra ánh trăng.
Ninh Thư cũng chuẩn bị rời đi, vốn định đục nước béo cò, kết quả cục diện lại nghiêng về một bên.
Xem ra trước mắt, vẫn không có người hay quỷ gì có thể là đối thủ của Phong Dận.
Đây là khuôn mặt trước khi chết của Phong Dận, vẫn là khuôn mặt này thế nhưng trên đó toàn là vết máu.
Kiếp trước Phong Dận vì Tống Hề Hàm mà tức giận giết chết rất nhiều người, sau đó hắn tự vẫn.
Ninh Thư trong lòng thầm cổ vũ, năng lượng của Phong Dận bây giờ đang bị tổn thất nghiêm trọng, ngay cả mặt mũi đều chỉ có thể duy trì trạng thái như lúc vừa chết.
Phong Dận lạnh lùng nhìn Ninh Thư, ánh mắt mang theo sát khí và lệ khí vô biên, khiến Ninh Thư cảm thấy cả người phát run.
Cửu Âm Cương hỏa vẫn đang hấp thu năng lượng của Phong Dận để luyện hóa Linh Hồn châu.
Kết quả của sự giằng co chính là việc Phong Dận không chịu nổi nữa.
Không biết có phải là ảo giác của Ninh Thư hay không mà cô thấy Linh Hồn châu nhỏ hơn trước, điều này cho thấy năng lượng của nó đang yếu dần.
Ninh Thư suy nghĩ một chút sau đó mở một Tụ Dương trận xung quanh.
Có Tụ Dương trận, âm khí xung quanh dần dần yếu đi, ánh trăng cũng trở nên sáng tỏ.
Phong Dận vươn tay, một tay của hắn kéo dài vô tận, muốn bóp cổ Ninh Thư, nhưng Ninh Thư lại cầm kiếm gỗ đào ngâm qua chu sa trong tay rồi đâm vào tay hắn.
Tay Phong Dận bị kiếm gỗ đào đâm trúng nên tỏa ra khói đen cuồn cuộn, Phong Dận không thèm nhìn bàn tay run rẩy của mình, hắn vỗ một chưởng vào ngực Ninh Thư.
Ninh Thư bay ra ngoài, đập vào cột đèn đường sau đó phun ra một ngụm máu đen, cô thấy bàn tay Phong Dận lại tàn nhẫn áp sát về phía mình.
Ninh Thư lấy chiếc la bàn của tổ sư gia ra, tay Phong Dận vỗ vào la bàn, la bàn liền lóe ra một vệt kim quang, chống lại bàn tay to lớn của hắn.
Ninh Thư đưa một ít linh khí vào la bàn, bên trong chiếc la bàn truyền ra một tiếng gầm thét của rồng, một con vật giống như rồng hay rắn gì đó chui ra ngoài từ la bàn, mạnh mẽ đánh về phía tay của Phong Dận, hai bên chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ lớn, Ninh Thư tưởng chừng bản thân bị mất luôn cả thính giác.
Năng lượng va chạm khiến cho bên mép của la bàn kim long xuất hiện một vệt kim quang, sau đó liền biến mất, nó đã thay Ninh Thư chịu một đòn chí mạng.