Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 767 : Hello, cậu! 2

Ngày đăng: 06:53 30/04/20


Trải qua một loạt hiểu nhầm đan xen, sau khi sự cố tai nạn xe tàn khốc cướp đi sinh mạng của tất cả những thành viên trong gia đình.



Thì cuối cùng Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam cũng đến với nhau, bọn họ đến, với, nhau, rồi.



Ninh Thư tiếp nhận toàn bộ vở kịch, thật đúng là bi kịch chồng chất. 



Kể từ khi nhận nhiệm vụ đến nay, đây là lần đầu tiên cô gặp một vở kịch phức tạp như thế này, ân oán tình thù cả một đời người đan xen, báo thù, tình yêu, loạn luân và cả giam cầm nữa.



Ừm, người cậu trên danh nghĩa sống chung với đứa cháu gái của mình, họ sống, cùng, nhau.



Ninh Thư bây giờ chính là chị và mẹ của hai người này. 



Cảm xúc bây giờ của Thời Lệ Na với đứa con gái Thời Tư Nam rất phức tạp, suy cho cùng thì nó vẫn là con gái mình, thế nhưng hành vi của nó cũng khiến cô căm giận không thôi.



Đã hưởng thụ vinh hoa phú quý của Thời gia rồi mà lại không có một chút trách nhiệm nào, cuối cùng lại có tình cảm với kẻ thù của Thời gia, đúng là lắm drama thật, lại kiểu bà đây tê liệt rồi, phải sống mái với mi, trả lại ông và mẹ tôi đây.



Nhưng mà năng lượng tình yêu đã hóa giải mọi tội ác và sự thù hận. 



Ninh Thư: (╯°Д°)╯︵┻━┻



Ninh Thư vuốt mồ hôi lạnh trên trán, mức độ drama đúng là hiếm thấy trên đời.



"Đùng..." Cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông mặc vest vai rộng, eo thon, chân dài bước vào. 



Thư ký cảm thấy không ổn mà ngăn cản hắn, cô nói với Ninh Thư: "Xin lỗi tổng giám đốc, tôi không thể ngăn được phó tổng giám đốc ạ."



Ninh Thư nhìn Tịch Mộ Thành, hắn khoảng 25, 26 tuổi, đường nét khuôn mặt rõ ràng, anh tuấn vô cùng, mọi người đều bị mê đắm khi nhìn hắn.



Ninh Thư phất tay với thư ký: "Đi rót cho phó tổng giám đốc chén trà." 



Tịch Mộ Thành giơ tay ngăn thư ký lại: "Tôi không đến để uống trà."



Tịch Mộ Thành nhìn Ninh Thư, bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, tim Ninh Thư đập loạn lên.
Tịch Mộ Thành liếc mắt nhìn Ninh Thư, hắn cúi người cởi dây an toàn cho Thời Tư Nam, nhìn từ góc độ của Ninh Thư, Tịch Mộ Thành như đang đè lên người Thời Tư Nam vậy. 



Khuôn mặt trắng nõn của Thời Tư Nam phớt hồng, đến tai cũng đỏ lên luôn rồi, hành động này của Tịch Mộ Thành khiến Thời Tư Nam cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng mà người ta là trưởng bối nên nó cũng không nghĩ nhiều.



Tịch Mộ Thành chậm rãi cởi dây an toàn cho Thời Tư Nam, động tác của hắn chứa đầy sức hấp dẫn.



Thời Tư Nam cảm thấy toàn thân nóng rực, vội vàng xuống xe, nhìn thấy Ninh Thư đang đứng trước cửa nên vội vàng gọi: "Mẹ." 



Ninh Thư mỉm cười với Thời Tư Nam, cô nói: "Sao con lại về bằng xe của cậu?"



Ninh Thư nhấn mạnh chữ "cậu".



"Cậu đến trường đón con ạ, cậu nói là mẹ nhờ cậu đến đón con." Thời Tư Nam nói. 



Ninh Thư nhìn về phía Tịch Mộ Thành, hắn ta nhếch miệng cười trắng trợn.



Ninh Thư thu ánh mắt lại, cô thản nhiên nói: "Vào nhà đi con."



"Vâng ạ." Thời Tư Nam nói bằng vẻ đáng yêu, thấy cậu cứ nhìn mình chằm chằm, cô bé cảm thấy xấu hổ nên quay người đi vào nhà. 



Ninh Thư nói với Tịch Mộ Thành đang ngồi trong chiếc xe mui trần: "Cảm ơn cậu đã đưa con gái tôi về."



Tịch Mộ Thành trả lời: "Dù sao thì em cũng là cậu của Tư Nam mà."



Ninh Thư mỉm cười: "Đúng rồi, cậu chính là cậu của Tư Nam." 



Tịch Mộ Thành thấy Ninh Thư cười, vẻ mặt của hắn có chút bất ngờ, ánh mắt trở nên sắc bén, hắn nói: "Chị yên tâm, em sẽ thương yêu Tư Nam."



Ninh Thư: Tên bỉ ổi...



Ninh Thư quay người đi vào nhà, thừa lúc chuyện này còn chưa đến nỗi không cứu vãn được thì cô phải nhanh chóng làm cho Tịch Mộ Thành chết đi, phải để gậy ông đập lưng ông.