Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 773 : Hello, Cậu! 8

Ngày đăng: 06:53 30/04/20


Thời Tư Nam thấy Ninh Thư thèm không để ý tới mình thì trong lòng vô cùng bực bội, lấy đồ của mình rồi ra khỏi phòng của Ninh Thư.



Ninh Thư không đi dỗ dành Thời Tư Nam, cô cũng không phải mẹ ruột con bé nên không chút thương hại con bé, mặc kệ nó đi.



Thời Tư Nam đi rồi, Ninh Thư ở trong phòng bày Tụ Linh trận, sau đó bắt đầu tu luyện. 



Thời Tư Nam là nữ chính, kiểu gì cũng không chết được, xui xẻo chính là loại pháo hôi như cô nên phải biết tự tăng cường thực lực của mình.



Thời Tư Nam trở về phòng ngủ của mình, bật đèn liền thấy Tịch Mộ Thành đang nằm trên giường mình. Áo sơ mi trên người ông cậu cởi mất ba chiếc cúc, lộ ra vòm ngực rắn chắc.



Đầu của cậu đang gối lên chiếc gối của nó, không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh này Thời Tư Nam lại thấy cậu mình trông gợi cảm chết đi được. 



Thời Tư Nam bỗng chốc cảm thấy nhiệt độ trong phòng rất nóng, máu trong người như sôi trào khiến cả người nó đều là mồ hôi, chân tay bỗng trở nên thừa thãi không biết để ở đâu.



Rõ ràng đây là phòng của cô bé, sao nó lại có cảm giác mình bước vào nhầm phòng rồi nhỉ.



Đầu lưỡi Thời Tư Nam đều cứng ngắc, lắp bắp nói: "Cậu... cậu ơi, cậu sao thế, sao lại ở trong phòng con thế này." 



Tịch Mộ Thành giơ tay lên chặn lại ánh sáng, nhìn xung quanh một lát rồi nhướn mày nói: "Đây là phòng cháu hả, xin lỗi cậu vào nhầm phòng."



Thời Tư Nam xua tay nói: "Không sao đâu cậu, cậu về phòng cậu đi."



Tịch Mộ Thành ngồi dậy, ngả người về sau, tay chống xuống giường, cơ bắp liền hiện lên cuồn cuộn sau lớp áo sơ mi. Tịch Mộ Thành nhàn nhạt nói: "Chân cậu đau quá, qua đây dìu cậu với." 



Thời Tư Nam bước tới bên giường vươn tay toan dìu hắn.



Tịch Mộ Thành mỉm cười, bám lấy cánh tay của Thời Tư Nam, hơi dùng sức một chút đã kéo nó ngã vào trong lồng ngực mình.



Cánh tay Tịch Mộ Thành ôm trọn vòng eo của Thời Tư Nam, cơ thể hai người dán sát vào nhau, nhiệt độ từ cơ thể xuyên qua lớp quần áo vẫn nóng rực. 



Thời Tư Nam sững sờ, ngây người nhìn Tịch Mộ Thành, ở khoảng cách gần thế này khuôn mặt cậu thật khiến người ta muốn nghẹt thở, hơi thở của hai người quấn quýt vào nhau.




Ninh Thư không biết Thời Tư Nam có phải là không nỡ xa ông cậu khôi ngô tuấn tú của mình không. 



"Cha, cha nói thế nào thì cứ theo như vậy." Ninh Thư hờ hững nói.



Trên mặt Thời Tư Nam lập tức nở nụ cười: "Cảm ơn ông ngoại, cảm ơn cậu." Sau đó mới nói với Ninh Thư: "Con cảm ơn mẹ."



Tịch Mộ Thành nhếch khóe miệng, hớp một ngụm cà phê, hắn rõ ràng đang cười hả hê trên nỗi đau khổ của Ninh Thư. 



Ninh Thư thầm niệm Thanh Tâm chú trong lòng, tiếp tục ăn sáng, giải quyết liền một lúc ba chiếc sandwich, lại uống hết một cốc sữa.



"Mẹ đưa con tới trường." Ninh Thư nói với Thời Tư Nam.



Thời Tư Nam vừa bực bội vừa chột dạ, lúc trước nó lôi kéo ông ngoại và cậu gây áp lực với mẹ, bây giờ mẹ muốn đưa nó tới trường chắc là muốn giáo huấn nó một trận trên đường đây. 



Ninh Thư thấy Thời Tư Nam không nói gì liền hỏi: "Hôm nay không tới trường hả, bài vở của con nhiều lắm mà?"



Thời Tư Nam không cam lòng mà vẫn phải xách ba lô lên, theo Ninh Thư ra khỏi biệt thự.



Đến khi xe lăn bánh ra khỏi biệt thự, Ninh Thư tấp xe vào ven đường, lên tiếng: "Tư Nam, con phải giữ khoảng cách với cậu của con." 



"Vì sao ạ?" Thời Tư Nam hỏi Ninh Thư: "Cậu là người thân của con, với người thân mà vẫn phải giữ khoảng cách sao?"



"Cậu là bậc cha chú của con, lại là con trai nên tất nhiên phải giữ khoảng cách, hiểu chưa?" Ninh Thư vô cùng mệt mỏi nói tiếp: "Như khi ở trường con cũng phải giữ khoảng cách với các bạn nam."



Có thể giữ khoảng cách với đám con trai ở trường, tại sao lại không thể giữ khoảng cách với Tịch Mộ Thành hả, đừng có viện mấy cái cớ nhăng cuội kiểu như cậu là người thân của con chứ (╯°Д°)╯︵┻━┻. 



"Khác nhau mà mẹ." Thời Tư Nam lắc đầu: "Cậu và các bạn nam ở trường khác nhau."



Đúng là khác nhau, các bạn nam ở trường không đẹp trai bằng cậu Tịch Mộ Thành của mài. (╯°Д°)╯︵┻━┻